Thập Niên 80: Danh Viện Quân Hôn

Chương 313: Không Còn Sức Lực

Chương 313: Không Còn Sức LựcChương 313: Không Còn Sức Lực
Chuyện tới hiện giờ, thật ra cũng chẳng có gì cần giấu diếm.
Nghĩ tới đây, Quý Hành Tung không khỏi mỉm cười liếc mắt nhìn về phía Chương Dạng.
Ngày hôm sau, Chương Dạng ngủ đến trưa mới có dấu hiệu tỉnh lại. Thực ra là do hai bữa liên tiếp cô không ăn, cho nên bây giờ dù là trong mơ cô vẫn cảm thấy đói bụng.
Lúc mở mắt ra, Chương Dạng còn không biết hôm nay là ngày thứ mấy. Rèm cửa trong phòng vẫn bị kéo kín mít, chẳng sợ giờ phút này mặt trời bên ngoài đã lên cao, cũng không có chiếu sáng vào bên trong phòng ngủ. Cũng là vì như vậy, mới khiến Chương Dạng có một giấc ngủ say.
Khi Chương Dạng trở mình trên giường, vốn tưởng rằng bên cạnh mình đã trống không, dù sao mùi canh gà nồng nặc từ phòng bếp bay đã tràn ngập cả phòng ngủ. Không cần suy nghĩ nhiều, nhất định là phó doanh trưởng nào đó đã dậy sớm đi chợ buổi sáng, mua một con gà về nấu canh. Nhưng điều Chương Dạng không ngờ tới là khi cô vừa quay người lại, cô đã ngã vào vòng tay của người đàn ông đó. Chương Dạng vừa mới tỉnh lại còn hơi mơ hồ, nhưng khi dán vào thân thể nóng hổi của người đàn ông, cô lập tức tỉnh táo lại.
Đôi mắt mèo kia lúc này đang trợn to hết mức, Chương Dạng vô cùng kinh ngạc trước bộ dạng của Quý Hành Tung bây giờ, và bây giờ cô có thể cảm nhận được Quý Hành Tung ... không mặc quần áo!
"Anh..." Chương Dạng kinh ngạc nhìn Quý Hành Tung, nhưng cô còn chưa kịp mở miệng muốn nói gì thì Quý Hành Tung đã đặt lên môi cô một nụ hôn chào buổi sáng.
Người đàn ông luôn luôn độc đoán và bá đạo trong vấn đề này, cô cũng không thể cưỡng lại, anh không hôn một cách dịu dàng mà là hôn rất sâu, cho đến khi người trong lòng đỏ bừng mặt vì thiếu dưỡng khí.
"Đã tỉnh? Đói bụng chưa?" Quý Hành Tung mỉm cười nhìn Chương Dạng đang thở hổn hển, trong mắt lộ ra một tia thâm ý.
Chương Dạng đầu giống như bị tạm dừng lại trong hai giây, khi nghe Quý Hành Tung hỏi chuyện, cô theo gật đầu theo bản năng.
Quý Hành Tung: "Vậy thì dậy ăn cơm."
Nói xong, anh ngồi dậy trước, đưa tay lấy quần áo, sau đó bế Chương Dạng từ trên giường lên.
Sau khi Chương Dạng phản ứng lại, những ký ức của đêm qua ùa về, đặc biệt là những điều xảy ra ngoài sân vẫn còn mới mẻ trong ký ức của cô. Cô thậm chí còn cầu xin sự bên tai Quý Hành Tung, cô ấy nói những lời như "anh trai" rồi cả "chồng". Nhưng đổi lại, Quý Hành Tung không những không dừng lại mà còn trở nên đòi hỏi vô lý hơn khi thấy cô tỏ ra yếu đuối và xin tha, anh đỡ cô lên không trung, xung quanh không có thứ gì để cô chạm vào ngoại trừ anh, động tác cũng ngày càng thêm hung hăng, cuối cùng cô chỉ có thể cuộn tròn trong ngực Quý Hành Tung khóc xin.
Cho nên bây giờ Chương Dạng nhìn thấy Quý Hành Tung vươn tay về phía mình, trong lòng có chút tức giận, có chút giận dỗi không thèm để ý tới anh.
Quý Hành Tung thấy vậy, cũng không ép buộc cô, chỉ là ngồi ở trên giường nhìn cô chậm rãi đứng dậy.
Chương Dạng lúc này mới hiểu được ý đồ thâm độc của Quý Hành Tung.
Tối hôm qua lăn lộn quá lâu, lại còn đói bụng nên bây giờ thân thể không còn chút sức lực nào. Đặc biệt là khi Chương Dạng nhìn xuống, lúc này cô mới phát hiện tối hôm qua sau khi Quý Hành Tung ôm cô đi tắm, anh đã không mặc quần áo cho cô, bây giờ một là cô nhờ Quý Hành Tung giúp đỡ, hai là cô trần trưồng vượt qua Quý Hành Tung để lấy quần áo của mình.
Sau khi suy nghĩ cẩn thận tình trạng hiện tại, Chương Dạng lập tức đỏ mặt.
"Quý Hành Tung!" Chương Dạng cắn răng, đôi mắt đẹp tức giận nhìn về phía Quý Hành Tung đanh ở bên cạnh.
Trên mặt Quý Hành Tung vẫn tủm tỉm cười như cũ, không hề bị Chương Dạng ảnh hưởng, sau đó anh chủ động cầm quần áo của cô đến, còn nghiêm trang nói: "Anh nghĩ em mới tỉnh lại, không có sức lực, anh giúp em mặc quần áo"
Chương Dạng: "?"
"Việc này không phải tốt cho em sao?" Giọng nói của Quý Hành Tung tiếp tục truyền vào lỗ tai Chương Dạng.
Chương Dạng: "?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận