Thập Niên 80: Danh Viện Quân Hôn

Chương 314: Mỗi Tuần Deu Phải Đổi Một Cái Bàn Sao?

Chương 314: Mỗi Tuần Deu Phải Đổi Một Cái Bàn Sao?Chương 314: Mỗi Tuần Deu Phải Đổi Một Cái Bàn Sao?
Bây giờ cô càng hiểu rõ sự lưu manh của Quý Hành Tung, trước mặt cô, người này hoàn toàn khác với người ngoài. Thiếu tá nghiêm túc và đàng hoàng ở đâu? Không có gì ngoài kẻ lừa đảo.
Nhưng có một điều Quý Hành Tung nói đúng, cô thật sự rất mệt mỏi.
Ngày hôm qua ở trong sân, Quý Hành Tung còn có thể dùng một tay ôm cô đi khắp nơi trong sân, nhưng Chương Dạng lại không dám giao mình cho Quý Hành Tung. Cô sợ hãi treo người trên Quý Hành Tung, vì sợ ngã, nên cô phải vươn hai tay ôm chặt lấy anh.
Đôi tay kia cứ như vậy ôm Quý Hành Tung trong vài tiếng đồng hồ.
Bây giờ Chương Dạng đang ngồi ở trên giường, ôm chăn bông, vươn tay với lấy quần áo, đột nhiên cảm thấy cánh tay mình đau nhức.
Đây là tất cả hậu quả của đêm qua!
Kẻ ác trong lòng Chương Dạng đang muốn xé xác Quý Hành Tung thành từng mảnh, cô cậy mạnh tự mình mặc quần áo. Tuy nhiên, chiếc sườn xám mà cô mặc hôm nay có một chiếc khóa kéo ở phía sau, bình thường Chương Dạng có thể dễ dàng kéo nó mà không cần tới bất kỳ sự giúp đỡ nào, nhưng bây giờ cánh tay của cô yếu ớt, cô thực sự muốn tay làm hàm nhai, không cần đến sự giúp đỡ của Quý Hành Tung. Nhưng sau khi thử nghiệm hai lần, cô nhận ra rằng mình không thể làm được.
Chương Dạng đành phải bỏ cuộc và quay sang nhìn Quý Hành Tung.
Ngay cả khi cô muốn "Cầu người làm việc", không có ý thức cầu cứu một chút nào.
"Giúp em." Chương Dạng nâng cằm, hơi nhướng mắt nhìn Quý Hành Tung nói.
Lời này giống như tiểu tổ tông đang hạ mệnh lệnh.
Khi Quý Hành Tung nghe thấy lời này hoàn toàn không cảm thấy mình bị "sắp xếp, chỉ đạo", anh cũng không tức giận, mà ngược lại, khi nghe Chương Dạng nói như vậy, anh lập tức bước tới, dùng một tay đỡ eo thon của Chương Dạng, dễ dàng kéo khóa kéo sau lưng cô ấy bằng tay còn lại.
"Còn muốn anh giúp gì nữa không?" Quý Hành Tung hỏi. Tiểu tổ tông kiêu ngạo nào đó "ừ' một tiếng. Dù sao ở trong lòng Chương Dạng, vừa rồi cô đã nhờ Quý Hành Tung giúp một lần, nhiều một lần lần cũng không có gì khác, hiện tại đã có người "hau hạ” cô ấy, vừa lúc cô cũng không muốn cử động nhiều nên đành nhận lời "phục vụ" của Quý Hành Tung như lẽ đương nhiên.
ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Cuộc sống duỗi tay cơm há mồm sinh hoạt chẳng qua cũng chỉ như vậy.
Ngoại trừ vào ban đêm, cô có hơi vô dụng.
Vừa đi ra khỏi cửa phòng ngủ, Chương Dạng ngồi ngay vào bàn ăn, đột nhiên cô có chút không dám nhìn thẳng vào cái bàn ăn trước mặt.
Lúc trước cô cùng Quý Hành Tung hồ nháo chỉ giới hạn ở phòng làm việc. Nhưng sau đêm qua, có le không có nơi nào không có dấu vết của cô và Quý Hành Tung trong ngôi nhà này.
Giờ đây chiếc bàn ăn này cũng không ngoại lệ.
Quý Hành Tung xoay người múc cơm cho cô, Chương Dạng nhìn chằm chằm vào cái bàn, trong đầu đang suy nghĩ xem liệu mình có nên đến thương trường đổi một cái bàn khác hay không. Bây giờ để cô ăn trên chiếc bàn này, cô cảm thấy có chút chịu không nổi.
Khi Quý Hành Tung ngồi xuống, anh nhìn Chương Dạng đang ngẩn người.
"Nhìn cái gì vậy?" Quý Hành Tung hỏi.
Chương Dạng đang còn suy nghĩ về việc thay đổi bàn ăn, khi nghe Quý Hành Tung hỏi, cô vô thức nói ra suy nghĩ của mình: "Em muốn đổi một chiếc bàn mới."
Quý Hành Tung: ”...'
Sau khi Chương Dạng ý thức được mình đang nói cái gì, trên mặt cô có hơi mất tự nhiên.
Cô còn chưa kịp sửa lại những gì mình vừa nói thì những bên cạnh đã sâu kín lên tiếng.
"Đổi cái bàn khác. Sau đó, chúng ta mỗi tuần đều phải đổi bàn sao??" Quý Hành Tung hỏi.
Chương Dạng: "?"
Cô không biết mình có hiểu đúng ý trong lời nói của Quý Hành Tung hay không, nhưng khi cô quay đầu bắt gặp ánh mắt của Quý Hành Tung, Chương Dạng thấy rõ sự nguy hiểm trong mắt người đàn ông, ngay lập tức cô hiểu ra những gì Quý Hành Tung vừa nói chính là ý tứ trong tưởng tượng của mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận