Thập Niên 80: Danh Viện Quân Hôn

Chương 321: Không Hối Han

Chương 321: Không Hối HanChương 321: Không Hối Han
Thái Lệ không tố khổ với Chương Dạng, chút quan hệ giữa cô ta và Chương Dạng có lẽ cũng chỉ là Chu Vĩ. Huống chi, lúc trước Chương Dạng đã giúp cô ta một ơn lớn, bây giờ cô ta bị mẹ con Trần Hồng Tinh bức đến đường cùng, cô ta tin tưởng mình vẫn có thể chịu đựng được.
Lúc trước cô ta có con của Trần Hồng Tinh, bị bắt sinh non, sau lại đến đơn vị Trần Hồng Tỉnh đại náo một hồi, khiến đối phương bị mất việc. Nhà họ Trần gia ghi hận cô ta là chuyện rất bình thường, nhưng Thái Lệ không hối hận.
Cho dù bị buộc tới tình trạng hiện giờ, cô ta cũng không hối hận.
Cô ta không thể nào làm bộ chuyện gì cũng chưa xảy ra sau khi mình bị hại mà khom lưng cúi đầu ở bên Trần Hồng Tinh. Lúc trước vứt bỏ Chu Vĩ vì Trần Hồng Tinh chính là quyết định sai lầm nhất đời này của cô ta. Trước kia cô ta có thể vì tranh thủ tiền đồ cho bản thân mà không có điểm mấu chốt, hiện giờ cũng có thể vì trút giận cho bản thân mà khiến Trần Hồng Tinh không có ngày lành.
Thái Lệ nhìn theo bóng dáng đi xa của Chương Dạng và Quý Hành Tung, tầm mắt cô ta còn dừng lại ở bó hoa bách hợp được Chương Dạng ôm trong lòng. Trong mắt cô ta có chút hâm mộ, lúc trước khi cô ta còn ở bên Chu Vĩ, tuy rằng không có tiền, ở thành phố lớn, mỗi một phân tiền lương của Chu Vĩ đều phải tính toán tỉ mỉ, nhưng có một lần cô ta thuận miệng nói cô ta hâm mộ các bạn học khác được nhận hoa tươi, vào cuối tuần ấy, Chu Vĩ tự mình đi ra vùng ngoại thành hái không ít hoa dại, làm cho cô ta một bó hoa.
Nhưng tất cả những chuyện ấy, vào lúc cô ta gặp Trần Hồng Tinh, thấy gã ôm một bó hoa tinh xảo đẹp de bước ra từ cửa hàng bán hoa tươi lại bỗng quên hết.
Hiện giờ nhớ tới, chỉ cảm thấy thì ra mình lại sai đến vậy.
Quý Hành Tung nắm tay Chương Dạng đi xuống lâu, bỗng nhiên nói: "Anh biết cô ta."
Vừa rồi Quý Hành Tung đã cảm thấy hình như anh đã từng nhìn thấy Thái Lệ, nhưng đối phương lại không quan trọng lắm cho nên anh không thể lập tức nhớ ra.
"Lần đó khi em đi hội giao lưu, cô ta làm khó dễ em."
Quý Hành Tung nói, sau đó nhìn Chương Dạng, dường như muốn nhìn thấy cảm xúc gì đó từ trên mặt cô, nhưng trên mặt Chương Dạng hoàn toàn không có thay đổi gì.
"Không chán ghét cô ta sao?" Quý Hành Tung hỏi, anh còn nhớ rõ buổi tối ngày đó, sau khi đón Chương Dạng, từ trong miệng cô biết được Thái Lệ, lập tức đã muốn quay đầu lại tim người nói rõ ràng.
Chương Dạng không gật đầu cũng không lắc đầu, cô kéo cánh tay Quý Hành Tung, tư thế thân mật: "Không chán ghét gì, cô ta cũng đã trả giá đắt vì lựa chọn của mình rồi. Hơn nữa..." Chương Dạng dừng một chút, cô ngẩng đầu nhìn vào mắt Quý Hành Tung, giọng nói mang theo vài phần nghiêm túc: "Có lẽ là vì em có cuộc sống quá tốt, cho nên trong mắt em, những chuyện nhỏ mà em gặp phải trước đó hoàn toàn không coi gì.' Nói xong lời này, cô mỉm cười với Quý Hành Tung, trong mắt không có chút mờ mịt nào.
Một phần thỏa mãn bây giờ của cô, có một bộ phận rất lớn là đến từ chính Quý Hành Tung.
Bây giờ Chương Dạng tin, tình yêu tốt trên đời sẽ khiến con người trở nên mềm mại dịu dàng. Những gập ghềnh trong cuộc sống, cũng không còn quan trọng nữa.
Quý Hành Tung không biết Chương Dạng nghĩ gì, nhưng giờ phút này khi đối diện với đôi mắt Chương Dạng, trong lòng anh khẽ động, anh chưa nói cái gì khác, chỉ yên lặng nghĩ trong lòng, anh muốn cho cô gái bên cảnh mình cả đời đều có dáng vẻ như vậy, vĩnh viễn tươi đẹp, vĩnh viễn xán lạn.
Chương Dạng và Quý Hành Tung mua đủ hết vật dùng cần thiết cho chuyến du lịch từ trong khu mua sắm, không bao lâu sau, hai người đã xuất phát về phía nam.
Núi Bạc Hải là một ngọn núi rất nổi tiếng ở một thành phố nhỏ ở vùng duyên hải phía nam, độ cao so với mặt biển không tính là cao lắm, nhưng muốn trèo lên trên đỉnh núi, cũng phải mất thời gian một ngày.
Bạn cần đăng nhập để bình luận