Thập Niên 80: Danh Viện Quân Hôn

Chuong 347: Nhin Qua Thu Vi Ghe

Chuong 347: Nhin Qua Thu Vi GheChuong 347: Nhin Qua Thu Vi Ghe
Khi Quý Hành Tung quay đầu lại, nhận ra người bên cạnh cũng cứ vậy mà ngủ thiếp đi rồi, phát ra tiếng hít thở nặng nề. Chẳng qua lúc này quanh đôi mắt trên khuôn mặt đang say ngủ kia đỏ ửng lên, thoạt nhìn như một chú thỏ con. Cánh môi đêm qua bôi màu son tươi tắn nhất đến bây giờ mặc dù là đã không còn chút màu sắc nào nữa nhưng lại vẫn đỏ thắm, thoạt nhìn mê người giống như quả anh đào mọng nước nhất. Ừm, bị anh mút vào đến sưng lên thành anh đào.
Bầu trời lúc sáng sớm, trở nên xám xịt, Quý Hành Tung ôm Chương Dạng ngủ.
Còn chưa qua nửa giờ, Quý Hành Tung đã tự động tỉnh theo đồng hồ sinh học.
Mặc dù đã hầu như cả đêm không ngủ, nhưng đối với Quý Hành Tung thì cũng không tính là gì, anh vẫn rời giường, sau khi rửa mặt sau thì xuống lầu ăn cơm với Chương sư trưởng và Chương Năm.
Hai cha con nhà họ Chương quen với chuyện sáng hôm nay lại không thấy Chương Dạng rời giường, nhưng trên bàn cơm, Chương sư trưởng vẫn là dặn dò Quý Hành Tung vài câu. "Đứa bé Hạ Hạ này được yêu chiều từ bé. Mẹ con bé rất thương con bé, cho dù có ra đi nước ngoài, cũng chưa từng phải chịu khổ bao giờ. Hành Tung con ở nhà cũng không thể cứ chiều con bé như vậy, sẽ khiến con bé càng ngày càng coi trời bằng vung đó." Chương sư trưởng nói.
Quý Hành Tung bật cười: "Thường cô ấy làm việc vừa bận vừa, buổi tối ở toà soạn tăng ca không nói, đôi khi còn phải mang cả việc về nhà làm, khó được có thời gian nghỉ ngơi, con thấy vẫn nên để cô ấy ngủ một giấc thật ngon đi"
Vốn Chương sư trưởng cũng không thật sự muốn nhúng tay vào chuyện nhà của đôi vợ chồng trẻ, hiện giờ nghe Quý Hành Tung thiên vị con gái mình như vậy, ý cười trên mặt anh càng sâu.
Nhưng thật ra khi nghe thấy Quý Hành Tung nói vậy Chương Năm phải cố nhịn xúc động trợn trắng mắt xuống.
Mùng một là ngày cả nhà đoàn viên, từ mùng hai là bắt đầu đi thăm hỏi người thân.
Chương Dạng và Quý Hành Tung vợ chồng mới cưới, đi đến đâu cũng không tránh được bị trêu ghẹo. Da mặt Chương Dạng tuy mỏng, nhưng lễ nghĩa chu đáo, người từng gặp đều không moi ra được chút sai lầm. Chờ tới buổi chiều, Quý Hành Tung cũng không muốn để cô ở lại nữa bèn tìm cái cớ đưa người rời di.
Đêm qua tuyết rơi cả đêm, sáng hôm nay khi tỉnh dậy, toàn bộ thủ đô đều trắng một màu, giống như thế giới đồng thoại. Mặt hồ vốn đông lạnh kết băng bây giờ lại càng trở nên cứng rắn, còn có không ít trẻ em mặc áo bông mới trượt băng ở bên trên.
Chương Dạng ngồi ở ghế phụ, sau khi nhìn thấy thì cảm thấy cực kỳ mới lạ, cả người đều hận không thể dán lên cửa sổ xe, hứng thú bừng bừng nhìn mấy đứa trẻ đang chơi bên ngoài.
Khi Quý Hành Tung để ý đến hành động này của cô, Chương Dạng đã xoắn cổ, quay lại nhìn về phía sau.
Quý Hành Tung dừng ở ngã tư đường, hơi buồn cười nhìn người bên cạnh: "Đẹp đến như vậy sao?" Ban đầu Quý Hành Tung còn không biết Chương Dạng đang xem cái gì, cho đến tận khi vừa đi qua hai cái hồ nhỏ có một đám trẻ con đang hưng phấn thét chói tai thi đấu, Chương Dạng cũng cười theo thành tiếng, Quý Hành Tung nhìn thêm vài lần, mới biết dọc đường đi cô đang chú ý cái gì.
Chương Dạng nghe vậy, quay đầu lại một cái, sau đó lại quay đầu di tập trung tinh thần nhìn mặt băng cách đó không xa.
"Ùm ừm." Chương Dạng gật đầu: "Nhìn qua thú vị ghê."
Đây là trò cô chưa từng được chơi, lúc ở nước ngoài, mùa đông cô chỉ muốn đến nơi ấm áp, cho dù thi thoảng vẫn sẽ hẹn bạn bè đi ngắm tuyết, nhưng cũng chỉ ở trong nhà xem, đắp vài người tuyết gì đó, nhưng không có loại hoạt động trượt băng như trước mặt cô bây giờ.
Quý Hành Tung không nói gì, nhưng khi vượt qua đèn xanh đèn đỏ lại quay vô lăng một vòng, lập tức xe đầu thay đổi hướng lái về con đường bên kia.
Bạn cần đăng nhập để bình luận