Thập Niên 80: Danh Viện Quân Hôn

Chương 349: Trượt Băng

Chương 349: Trượt BăngChương 349: Trượt Băng
Quý Hành Tung mỉm cười bước nhanh về phía cô.
Đây thực sự là lần đầu tiên Quý Hành Tung dạy ai đó trượt băng. Dù sao ở phương bắc, đoán chừng không có bao nhiêu đứa nhỏ không chơi loại trò chơi ngớ ngẩn này. Tuy nhiên, hầu như ai cũng "tự học thành tài", té ngã ngồi xổm là một chuyện rất bình thường. Thật hiếm khi thấy một người như nghiêm túc như Chương Dạng lại nói rằng cô muốn học.
Nhưng tổng biên tập Chương đã lên tiếng thì anh cũng không thể từ chối.
Quý Hành Tung kéo tay Chương Dạng, lòng bàn tay anh khô ráo ấm áp, lại mạnh mẽ, khi lôi kéo Chương Dạng sẽ chỉ khiến đối phương có cảm giác an tâm.
Trượt trên mặt băng, cảm giác gió luồn dưới chân thật thú vị. Nhưng đối với Quý Hành Tung, cảm giác trải nghiệm này đã kết thúc ở trường cấp hai. Bản thân anh cũng không ngờ rằng sẽ có một ngày anh lại trải qua chuyện như vậy sau khi kết hôn.
Quý Hành Tung nắm tay Chương Dạng, kéo cô trượt trên mặt băng đi ra ngoài, ban đầu Chương Dạng còn có chút sợ hãi, ôm chặt lấy cánh tay Quý Hành Tung giống như một con gà con, hận không thể treo cả người mình lên Quý Hành Tung.
Bộ dáng này của cô chọc Quý Hành Tung bật cười thành tiếng.
"Không cần sợ hãi như vậy, sẽ không ngã." Quý Hành Tung cười nói, sau đó ở trong lòng bổ sung thêm một câu, cho dù thật sự quăng ngã, anh cũng có nắm chắc làm chính mình trở thành thịt lót cho Chương Dạng, nhất định sẽ không để cô ngã đau.
Chương Dạng mím môi, những ngón tay đang túm chặt cánh tay của Quý Hành Tung bị cô kéo mạnh đến mức trắng bệch. Sau khi nghe những gì Quý Hành Tung nói, cô mới thả lỏng ra một chút.
Khi trượt trên băng, điều quan trọng nhất là đừng sợ ngã, hãy mạnh dạn đi vài bước và cố gắng vài lần nữa là được.
Sau khi Chương Làm làm quen dần với sự hướng dẫn của Quý Hành Tung, cô dần trở nên dũng cảm hơn. Cuối cùng, cô kiên quyết buông tay Quý Hành Tung, bày tỏ rằng cô muốn thử trượt băng một mình.
Quý Hành Tung buông cô ra và đợi cách đó không xa. Tổng biên tập Chương đang khá "tự mãn" vung tay đi vài bước, còn chưa kịp khoe kết quả học tập của mình trước mặt Quý Hành Tung, ai ngờ có một đứa trẻ béo bất ngờ va vào cô từ bên cạnh đáp xuống mặt băng, căn bản không có cách nào khống chế chậm lại, Chương Dạng bị đâm bay ra ngoài ngay lập tức, cả người không chịu khống chế "Soạt" một đường ra ngoài.
Phương hướng này, tốc độ này, lực lượng này đều không nằm trong dự tính của Chương Dạng.
Gió rít bên tai, Chương Dạng đã sẵn sàng nhắm mắt chờ ngã.
Nhưng cô còn chưa kịp nhắm mắt lại, liền nhìn thấy Quý Hành Tung xông tới trước.
"Quý Hành Tung, anh mau tránh ra." Chương Dạng hét lên với Quý Hành Tung, trái tim cô như treo lơ lửng lên không trung.
Nhưng những lời này đều vô ích, Quý Hành Tung trong nháy mắt đã đến bên cô, anh vươn tay ôm lấy cô, sau đó, tầm nhìn của Chương Dạng xoay tròn và anh ngã xuống.
Chương Dạng không cảm thấy đau, dưới thân cô không phải là băng mà là lòng ngực của Quý Hành Tung. Lúc này, tay Quý Hành Tung còn ôm chặt vòng eo mảnh khảnh của cô, khiến cô không có một chút cơ hội ngã xuống mặt băng.
"Em không bị thương chứ? Có ổn không?" Giọng nói của Quý Hành Tung từ trong lồng ngực truyền đến tai Chương Dạng, lồng ngực người đàn ông cũng khẽ rung động khiến cho lỗ tai của cô có chút tê dại.
Bọn họ bên này tuy rằng té ngã, nhưng cũng không khiến nhiều người chú ý. Dù sao khi trượt băng, ngã là một chuyện rất bình thường, và ai cũng ngã như thế.
Chương Dạng chống tay lên ngực Quý Hành Tung, ngẩng đầu lắc lắc: "Anh ở dưới thì em có thể có chuyện gì chứ? Nhưng còn anh, anh sao rồi? Có bị thương chỗ nào không?" Trong mắt Chương Dạng lộ ra lo lắng, nhìn Quý Hành Tung mở miệng hỏi.
Quý Hành Tung trực tiếp ôm lấy cô, từ dưới đất ngồi dậy: "Không sao, mặc quần áo dày thì làm sao được chứ." Hơn nữa, tuy mặt băng có hơi cứng, nhưng cú ngã này đối với anh mà nói thật sự không là gì cả, chỉ cần Chương Dạng không có việc gì là được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận