Thập Niên 80: Danh Viện Quân Hôn

Chương 354: Không Muốn Ăn

Chương 354: Không Muốn ĂnChương 354: Không Muốn Ăn
Khi đến gần trưa, người chụp ảnh đi cùng Chương Dạng hôm nay đi ra đưa cho cô một viên kẹo bạc hà.
"Giáo sư Chương, cô bị hạ đường huyết sao?" Nhiếp ảnh gia tắt máy, đưa tay ra đỡ chương Dạng.
Chương Dạng cũng không có từ chối, cô cảm thấy có chút khó chịu, nhưng không phải hoa mắt chóng mặt như hạ đường huyết, mà là bụng dưới có chút đau nhói.
"Tôi không có việc gì. Chương Dạng mỉm cười, cô không định gây phiền phức cho người khác khi vẫn trong thời gian đang làm việc.
Nhiếp ảnh gia còn có chút lo lắng, nhỏ giọng nói: "Nhưng mà giáo sư Chương, sắc mặt của cô bây giờ trông rất khó coi, cô không sao thật chứ? Ngồi xuống nghỉ ngơi một chút đi."
Hiện tại, trên khuôn mặt nhỏ của Chương Dạng, dù cô có trang điểm nhẹ cũng có thể thấy được sắc mặt cô rất xấu.
Chương Dạng ngồi quanh bồn hoa, cô ăn kẹo bạc hà nhưng bụng vẫn có chút khó chịu, hơn nữa mỗi lần đau bụng kinh đều có thể đau đến đổ mồ hôi đầm đìa, cả ngày nằm ở trên giường cũng không có sức lực. Trong tình huống hiện tại, Chương Dạng cảm giác chính mình có khả năng tới kỳ.
"Không sao." Chương Dạng mỉm cười với đối phương: "Nhìn xem buổi trưa muốn ăn cái gì, chúng ta đi ăn trước đi, có lẽ ăn xong tôi sẽ cảm thấy khá hơn."
Nhiếp ảnh gia không có nhiều cơ hội làm việc với Chương Dạng, lúc này nghe vậy cũng không nói thêm lời nào.
"Tôi không kén ăn, giáo sư Chương muốn ăn cái gì liên ăn cái gì." Anh ta nói.
Một khi đã như vậy, Chương Dạng tuỳ tiện tim một nhà tiệm cơm ở ven đường. Khi làm loại công việc này, cô không có yêu cầu cao với đồ ăn, chỉ cần có thể ăn no bụng, bảo đảm những thời gian làm việc tiếp theo còn có sức lực là được.
Chương Dạng đi toilet, vốn dĩ cô cho rằng mình hôm nay tới ngày, nhưng không ngờ chỉ là ảo giác. Xoa bụng xong, Chương Dạng lại xoay người trở lại bàn cơm.
Hai người gọi hai đồ ăn một canh, canh là canh rong biển trứng. Khi đồ ăn được đưa lên, Chương Dạng liên nhíu mày. Nếu không phải đồng nghiệp vẫn ngồi đối diện, cô nhất định đã nôn ra thùng rác rồi.
"Món canh trứng này hình như có mùi tanh rất nông?" Chương Dạng xoa xoa mũi nói.
Nhiếp ảnh gia ngồi đối diện cô tiến lại gần nhìn: "Hình như có một chút, trong này có quá nhiều vỏ tôm."
Chương Dạng gật đầu, có vẻ như đây không phải là vấn đề của riêng cô. Vốn dĩ dạ dày cô đã có chút khó chịu, nhưng bây giờ bởi vì mùi tanh này lại làm cho dạ dày càng thêm khó chịu, Chương Dạng càng thêm chán ăn.
Sau khi tất cả các món ăn được dọn lên, cô chỉ động hai đũa rồi dừng lại.
Thấy vậy, nhiếp ảnh gia không khỏi có chút lo lắng: "Giáo sư Chương, cô chỉ ăn một chút này sao? Có phải là không vừa ý cô không?"
Chương Dạng lắc đầu: "Vốn dĩ bình thường tôi ăn cũng không nhiều lắm, hôm nay có khả năng không có hứng thú ăn uống, anh cứ ăn đi, tôi không đói lắm."
"Như vậy có được không?" Nhiếp ảnh gia lo lắng hỏi: "Cô thấy không khỏe sao? Bằng không tôi liên hệ đơn vị gọi đồng nghiệp khác tới?"
"Tôi vẫn ổn." Chương Dạng nhíu mày, lại đưa tay lên xoa giữa mày: "Tôi hiện tại đã làm xong một nửa công việc, lấy ai thay thế bây giờ? Đây không phải là lãng phí thời gian sao? Tôi không sao, anh cứ ăn tiếp đi, có lẽ gần đây tôi không thèm ăn, anh cứ yên tâm."
Cô trấn an đồng nghiệp của mình, nói mình thực sự không sao.
Sau khi ăn cơm xong, Chương Dạng cũng không nghỉ ngơi lâu mà là lập tức đi làm.
Vào khoảng ba giờ, Chương Dạng lúc này mới kết thúc công việc, trở lại toà báo biên soạn tin tức.
Ngay khi Chương Dạng cùng nhiếp ảnh cùng nhau rời đi quảng trường, đột nhiên có một người đàn ông trung niên đến gây rối và muốn tự thiêu ở quảng trường. May mắn thay, những người lính tuần tra xung quanh và những người chịu trách nhiệm về an ninh của hoạt động lần này đã tìm ra manh mối rồi ngay lập tức hạ gục ông ta, chuyện này cũng gây ra một sự náo động khá lớn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận