Thập Niên 80: Danh Viện Quân Hôn

Chương 361: Khiếp Sợ

Chương 361: Khiếp SợChương 361: Khiếp Sợ
Ngay cả hiện tại đang là buổi đêm, nhưng trong bệnh viện vẫn có rất nhiều người. Khi xuống khoa điều trị nội trú dưới chân cầu thang, Quý Hành Tung ước gì có thể dùng cơ thể mình ôm chặt lấy Chương Dạng, không muốn để ai chạm vào cô, anh hiện tại đang rất căng thẳng.
Chương Dạng đưa tay bóp eo Quý Hành Tung , cô ở bên Quý Hành Tung lâu như vậy nên đương nhiên biết "điểm yếu" của một người đàn ông là gì.
Quả nhiên, Quý Hành Tung sờ eo, lập tức quay đầu nhìn cô: "Làm sao vậy?"
Chương Dạng bật cười: "Anh quá khẩn trương."
Quý Hành Tung mím môi: "Người ở đây nhiều, lỡ như té ngã thì làm sao?"
Sắc mặt Chương Dạng thoải mái hơn rất nhiều, không khác thường ngày là mấy: "Không phải còn có anh sao? Anh đừng lo, đừng căng thẳng như vậy nữa, còn có tám tháng nữa đâu."
Sau khi bị Chương Dạng lảm nhảm vài lần, phản ứng của Quý Hành Tung cuối cùng cũng trở nên bình thường, anh không còn giống như đi trên lớp băng mỏng nữa. Chờ khi đến trong đại sảnh, bên tai lập tức vang lên tiếng cãi cọ ồn ào.
Quý Hành Tung xách một chiếc túi xách nữ màu trắng bạc bên vai, vươn hai tay ôm lấy vai Chương Dạng, ôm chặt lấy người nhỏ nhắn ở trong lòng mình.
Sau khi xuống lầu, Quý Hành Tung còn phải đi lấy thuốc. Anh liếc nhìn cửa sổ hiệu thuốc, vẫn còn rất nhiều người đang xếp hàng, Quý Hành Tung tìm một chỗ trống cho Chương Dạng, bảo cô ngồi chờ một lúc rồi tự mình lấy thuốc.
Chương Dạng hiện tại tinh thần đã tốt hơn rất nhiều, có thể là bởi vì không lâu trước đây Quý Hành Tung mua tới một đống cơm chiều kia, bên trong có món bắp bánh cô cực thích, rất ngọt, ăn xong liền cảm thấy dễ chịu hơn. cô ngồi trên ghế cũng không nhàn rỗi, lấy một tờ báo trên kệ báo bên cạnh đọc.
"Tú Nguyệt, tôi muốn cô hỏi bác sĩ xem đứa bé là trai hay gái, cô đã hỏi chưa?"
Ngay khi Chương Dạng đang đọc bản tin buổi tối Thủ đô được phát tối nay, bên cạnh chỗ cô ngồi là một người phụ nữ đang mang thai với cái bụng lớn, nhưng nhìn vào tuổi của cô ấy, Chương Dạng đoán rằng cô ấy chắc cũng trạc tuổi mình.
Đó là một cô gái trẻ trông rất xinh đẹp.
Người vừa lên tiếng là một phụ nữ lớn tuổi.
Cô gái tên Tú Nguyệt có nước da tái nhợt, trông giống như bị suy dinh dưỡng. Nghe vậy, cô ấy chút xấu hổ: "Bác sĩ không nói gì."
"Con bé ngu xuẩn này! Không nói không biết hỏi sao?" Người phụ nữ đánh vào đầu cô ấy một cái, như là hận sắt không thành thép: "Nếu lại là con gái, mẹ xem con làm sao bây giời"
Cô gái co rúm lại một chút, sau đó như lấy hết dũng khí, ngẩng đầu nhìn người phụ nữ trước mặt nói: "Mẹ, nếu đứa bé này vẫn là con gái, con có thể giữ lại..." Tự mình nuôi hay không?
Nhưng cô ấy còn chưa nói xong đã bị người phụ nữ bên cạnh cắt ngang.
"Phi phi phi! Con có thể nói chuyện hay một chút không? Sao có thể vẫn là con gái? Khẳng định là con trai! Con cũng không nghĩ xem, bụng của con không biết cố gắng, sinh hai lần đều là con gái, chồng con có thể vui vẻ sao? Hiện tại chỉ có thể nuôi một đứa, nếu con lại sinh thêm con gái, mẹ xem con liền chờ bị đuổi ra khỏi nhà đi! Mẹ nói cho con biết, nếu con ly hon, trong nha se khong can con. Ban thân con tự ước lượng, đồ vô dụng."
Khi Chương Dạng nghe đến đây, cô lập tức cau mày.
Cô nhớ sau khi Quý Hành Tung nghe tin cô mang thai, hình như anh không hề đề cập đến giới tính của đứa trẻ. Nghĩ tới đây, Chương Dạng khẽ mím môi.
Bên cạnh là chuyện của nhà người khác, Chương Dạng không muốn trộn lẫn. Nhưng trước khi Quý Hành Tung lấy thuốc trở về, chồng của người phụ nữ tên Tú Nguyệt ngồi bên cạnh cô đã đến.
"Thế nào rồi? Con rể?" Người phụ nữ dạy dỗ Tú Nguyệt tha thiết nhìn người đàn ông đang đi tới.
Nghe vậy, Chương Dạng theo bản năng ngẩng đầu liếc mắt nhìn người tới, rất nhanh liền cúi đầu xuống, trong mắt có chút khiếp sợ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận