Thập Niên 80: Danh Viện Quân Hôn

Chuong 365: De Anh Tam Giup Em

Chuong 365: De Anh Tam Giup EmChuong 365: De Anh Tam Giup Em
Công việc của anh ta ở tòa soạn có thể coi như bát cơm sắt, nếu anh ta vì đứa con này mà mất việc thì tổn thất đó là không đáng.
Lời nói của Chương Dạng rơi vào tai Thái Nghê như thể đang nói với anh ta rằng cô đang nhìn chằm chằm vào anh ta.
Trong lòng Thái Nghê bị đè nén muốn chết, nhưng giờ phút này đối với Chương Dạng, anh ta chỉ có tiếp tục cười gượng: "Tôi cảm ơn chủ biên Chương trước."
Tú Nguyệt nghe đến đây chợt bừng tỉnh, tựa hồ hiểu ra cái gì, quay đầu cảm kích nhìn người phụ nữ ở bên cạnh, khóe mắt có chút đỏ lên, đưa tay sờ sờ bụng.
Chương Dạng cùng Thái Nghê vốn không có gì lời gì để nói, giờ phút này nói chuyện đã xong, cô cũng đạt được mục đích, tất nhiên sẽ không ở lâu: "Vậy chờ phó chủ biên Thái mời người toà báo chúng ta tới uống rượu trăng tròn, đến lúc đó tôi nhất định sẽ đến." Sau khi Chương Dạng nói xong lời này, liền vẫy tay với Thái Nghê, bị Quý Hành Tung nắm tay rời khỏi bệnh viện.
Sau khi ra ngoài, Chương Dạng mỉm cười, cô tin rằng sau ngày hôm nay, những tính toán nhỏ nhặt của Thái Nghê sẽ không thành công. Bởi vì biểu hiện vừa rồi của người phụ nữ tên Tú Nguyệt kia, cô cho rằng sau khi đứa trẻ ra đời, cô ta hẳn là có thể giữ lại đứa bé.
Trước khi Quý Hành Tung biết đối phương là người quen của Chương Dạng, anh cũng không ngắt lời nhiều, bây giờ đã ra ngoài, anh cẩn thận đỡ Chương Dạng lên xe, sau đó hỏi: "Có quan hệ không tốt với anh ta à?"
Nếu có quan hệ tốt thì trên mặt cô vợ nhỏ của anh sẽ không đến mức vẫn luôn treo nụ cười giả tạo khó coi, Quý Hành Tung nghĩ thâm.
Chương Dạng "ừ”" một tiếng: "Lúc trước khi toà báo vẫn chưa phát triển như hiện tại, mỗi lần nhìn thấy anh ta đều sẽ bị châm chọc mia mai vài câu, nói xấu toà báo tụi em." Chẳng qua những việc này đều không phải quan trọng nhất, Chương Dạng không có hứng thú xen vào việc riêng nhà người khác, nhưng cô nghe Thái Nghê tặng người đứa con gái đầu tiên, đứa con gái thứ hai còn chưa sinh ra liền muốn đánh rớt, cũng là phụ nữ, có có hơi "thương hại" một chút, cảm thấy uất hận cùng bất lực.
Nghĩ như vậy, Chương Dạng chợt nhớ ra mình còn chưa hỏi. Hỏi Kỷ Hành Chi có ý kiến gì đối với giới tính của con cái, cô nghiêng đầu hỏi: "Anh còn chưa nói cho em biết, anh muốn sinh con trai hay con gái đâu?"
Quý Hành Tung nghe vậy, theo bản năng cười trả lời: "Gì cũng được."
"Trước nay anh chưa từng nghĩ qua sao?” Chương Dạng hỏi.
Quý Hành Tung không biết nên nói như thế nào, thật ra sau khi nghe Chương Dạng mang thai, tất cả những gì anh có thể nghĩ là liệu Chương Dạng có cảm thấy khó chịu vì sự ra đời của đứa trẻ hay không, anh lo lắng cho vợ mình nhiều hơn lo lắng về đứa trẻ. Hiện tại biết tâm trạng của Chương Dạng không tốt, nguyên nhân chủ yếu cũng không phải bởi vì hài tử, anh cũng có kỳ vọng với đứa nhỏ trong bụng, nhưng cũng không nhiều, trọng điểm vẫn là Chương Dạng ăn cái gì, mấy tháng tới dùng gì, mặc gì, còn chuyện đứa bé là trai hay gái, anh chưa từng nghĩ tới.
Hiện tại bị Chương Dạng hỏi, Quý Hành Tung suy nghĩ một lúc mới nói: "Con gái đi? Giống em."
Nếu trong nhà có một cô bé đáng yêu dễ thương, Quý Hành Tung nghĩ cũng rất tốt. Nếu là con trai, anh cũng thích, dù sao chỉ cần là đứa trẻ do Chương Dạng sinh ra, anh đều thích.
Chương Dạng xoa bụng, không khỏi mỉm cười, cố ý đối nghịch với Quý Hành Tung: "Anh không thích con trai sao?"
Quý Hành Tung: "..." Cũng không phải không được, nhưng con trai sao có thể đáng yêu bằng con gái? Quý Hành Tung nghĩ đến phiên bản thu nhỏ của chính mình, mặc dù trong lòng anh muốn lắc đầu, nhưng vẫn ngoan ngoãn trả lời: "Gì cũng được.".
Thấy vẻ mặt bất đắc dĩ của anh, Chương Dạng bật cười thành tiếng.
Lúc này Quý Hành Tung mới nhận ra mình lại bị Chương Dạng trêu chọc, anh cảm thấy bất đắc dĩ: "Con trai hay con gái không quan trọng, toàn bộ đều tốt."
Chương Dạng nghe vậy, nụ cười trên mặt trở nên dịu dàng hơn rất nhiều.
Đúng vậy, dù là con trai hay con gái thì cũng là bảo bối, là một món quà.
Về đến nhà, sự hưng phấn đã biến mất sau khi Chương Dạng ăn cơm xong, rất nhanh, một ngày mệt mỏi lại lần nữa kéo tới.
"Mệt mỏi quá." Chương Dạng lẩm bẩm, cô đổi dép lê đi vào phòng tắm. Cho dù mệt cũng phải tắm rửa.
Nhưng đi đến một nửa, Chương Dạng liền dừng lại, cô quay đầu lại, nhìn Quý Hành Tung đang thay đổi gót giày cho chính mình ở phía sau, hỏi: "Anh ở đây làm gì thế?"
Trong tay Quý Hành Tung xách theo một cái ghế, nghe cô hỏi cũng không giấu, nói thẳng: "Anh đến tắm giúp em."
Chương Dạng: "?"
Quý Hành Tung: "Không phải mệt mỏi sao? Anh giúp em." Anh còn nhấc lên ghế trên tay, giải thích: "Em cứ ngồi đi, để anh làm."
Chương Dạng: "1!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận