Thập Niên 80: Danh Viện Quân Hôn

Chương 373: Cậu Nhỏ

Chương 373: Cậu NhỏChương 373: Cậu Nhỏ
Một tuần sau khi Quý Thư Lễ được sinh ra, Chương Năm liền đi vào núi làm thực nghiệm, và phải mất bốn tháng trước khi anh trở lại từ nơi không có liên lạc và gân như bị cô lập với thế giới. Khi anh trở lại, Chương Dạng và Quý Hành Tung cũng trở lại đại viện ăn tối. Khi Chương Năm vừa bước vào cửa đã nghe thấy tiếng trẻ con "ê av, điều này lập tức thu hút sự chú ý của anh.
Chương Năm vừa ngẩng đầu, liền nhìn thấy cách đó không xa trên sô pha có một cô gái nhỏ mềm mại như mây, bị người ôm, nằm ở trên sô pha, nghe được động tĩnh, cố gắng ngẩng đầu ngây ngốc nhìn về phía anh.
Cục thịt béo múp mũm mĩm thật sự đáng yêu đến mức phạm quy.
Có lẽ ở trong mắt Quý Thư Lễ, Chương Năm chỉ là một người xa lạ, cô bé không sợ người lạ, còn cảm thấy vô cùng mới lạ. Vốn dĩ Quý Thư Lễ còn đang nghiêm túc ăn bàn tay nhỏ bé của mình, chảy nước miếng, nhưng khi nhìn thấy Chương Năm, cô bé không ngừng am ừ, cũng không thèm gặm nhấm bàn tay nhỏ, siết chặt bàn tay nhỏ bé đang chảy nước dãi của mình, vẫy vẫy tay liên tục kêu "ee ae a' với Chương Năm.
Chương Năm cũng không khách sáo chút nào, trực tiếp coi tiếng ê a của cô gái nhỏ là một lời chào đón.
Anh vui mừng đi vào, sau khi rửa sạch tay liền đến trước sô pha, muốn dùng một tay bế lên cô bé đang cố gắng ngẩng đầu.
"Ngô ngô ngô... Chương Dạng buông ra Quý Thư Lễ, mà cô bé nhỏ cũng rất biết giữ thể diện, khi được ông cậu nhỏ xa lạ ôm vào lòng, cô bé không sợ hãi chút nào, cũng không khóc, mà dùng một đôi mắt to tròn nhìn chăm chú vào người trước mặt, nắm tay nhỏ múp máp cũng quơ quơ trước mặt Chương Năm, thành công lau sạch tất cả nước miếng mà mình vừa gặm trên tay vào mặt Chương Năm.
Chương Năm, người có thói ở sạch: "..."
Trên mặt anh vừa mới lộ ra một chút biểu cảm ghét bỏ, ngay lập tức liền cảm nhận được những ánh mắt của người lớn trong phòng khách.
Chương Năm chỉ hơi cau mày, nhưng lúc này anh bắt buộc phải thả lỏng.
"Cháu thật là tiểu tổ tông." Chương Năm nhìn cô gái nhỏ trong ngực, không biết bản thân vừa mới mang đến loại áp bức gì cho anh, bất đắc dĩ nói.
Quý Thư Lễ đương nhiên không hiểu anh đang nói gì, cô bé chính là một cô gái nhỏ không biết sợ trời đất, bất kể là bị Chương sư trưởng ôm đi ra ngoài, vẫn là Quý tham mưu ôm đi ra ngoài, đều vui tươi hớn hở, nhìn thấy mọi người trong đại viện, cho dù không quen biết một ai thì cũng không ngần ngại nở một nụ cười dễ thương.
Nụ cười đó giống như hạ gục những người lớn tuổi trong khu đại viện.
"Biết ta là ai sao?" Chương Năm hỏi.
Quý Thư Lễ: "A ô ô."
Chương Năm: "Ta là cậu nhỏ, kêu cậu đi."
Quý Thư Lễ: "A ô ô."
Chương Năm vẫn chưa từ bỏ ý định: "Gọi đi, cậu nhỏ."
Cả nhà dở khóc dở cười khi nghe điều này, Quý Thư Lễ mới bao nhiêu tuổi? Đừng nói đến chuyện gọi người, ở cái tuổi này còn đang cố "ngẩng cao đầu", chắc chỉ có các bạn cùng trang lứa mới hiểu cô bé đang nói gì, còn người lớn thì không thể hiểu nổi.
Quý Thư Lễ bị đôi tay của anh kẹp dưới nách, nhấc người lên giữa không trung, thấy đối phương cư nhiên không ôm mình xoay vòng tròn như ba ba cùng ông nội ông ngoại, con bé có chút không kiên nhẫn, trừng mắt nhìn chằm chằm vào đôi chân mũm mĩm của mình.
Đôi mắt to tròn xoe kia nhìn Chương Năm có chút không vui.
Người trước mặt không ôm cô bé bay cao, vậy thì còn ôm làm gì? Quý Thư Lễ đợi vài giây, không có thấy Chương Năm chơi với mình, cô bé bĩu môi giả vờ khóc, cô bé quay đầu nhìn về phía Chương Dạng, người mà cô bé quen thuộc nhất một cách đáng thương, miệng nhỏ muốn "0 ô" khóc lên. Tiếng sấm rất lớn nhưng lại không có một hạt mưa nào.
Chương Dạng thấy thế, liền đưa tay về phía Chương Năm, ý bảo anh đưa Quý Thư Lễ cho mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận