Thập Niên 80: Danh Viện Quân Hôn

Chuong 64:

Chuong 64:Chuong 64:
Làn da của Chương Dạng trắng như tuyết, tuy rằng chỉ là bị mảnh vỡ pha lê xước qua một vết thương nhỏ, nhưng mà trên mu bàn tay lại xuất hiện một vết máu vô cùng rõ ràng.
Quý Hành Tung liếc mắt một cái liên thấy.
Chương Dạng bị lời này ngắt lời, nên buông tay không kéo Qúy Hành Tung nữa. Trong lòng cô "tê" một tiếng, cô không thể chịu nổi một chút đau đớn, nhưng mà cô không quá quen thuộc với Qúy Hành Tung, cho nên khi mà cổ tay bị bọn buôn người dùng dây dừng ma sát đến mức trầy da sưng đỏ lên thì cô cũng sẽ không hé răng nửa lời. Hiện tại cũng như vậy, Chương Dạng lắc đầu,Chỉ là vết thương nhỏ thôi, không có việc gì đâu."
Qúy Hành Tung lại nhìn chằm chằm mắt cá chân của cô/Bị trật chân rồi hả?" Lần này, Qúy Hành Tung không để Chương Dạng lại cự tuyệt nữa, anh tùy ý đặt nồi sắt trong tay ở trên bàn cơm, sau đó một tay giữ lấy Chương Dạng, không khỏi thanh minh,'Em cứ ngồi lên sô pha đi đã, để anh nhìn thử xem. Có người sau khi bị trật chân thì sẽ có thói quen đi đường khập khiễng."
Một khi anh đã cứng rắn lên thì Chương Dạng cũng không có biện pháp, cuối cùng hai người đi đến ghế sô pha.
Sau khi đỡ Chương Dạng ngồi xuống, Quý Hành Tung đi vòng qua kia mặt đất đầy đất mảnh vụn pha lê, ngồi xổm xuống, ý bảo Chương Dạng nhấc chân lên.
Chương Dạng khi ở nhà đã quen ăn mặc tùy ý, thói quen mặc một chiếc váy lụa bên trong và một chiếc áo khoác mỏng bên ngoài, nhưng đối với Quý Hành Tung mà nói, anh chưa từng gặp qua trận chiến như vậy.
Cơ hồ ngay lúc Quý Hành Tung vừa ngồi xổm xuống, anh đã cảm thấy có gì đó không thích hợp. Khoảng cách giữa anh và Chương Dạng lúc này khá gần, anh có thể ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng vương vấn ở chóp mũi. Mà bắp chân của Chương Dạng hiện tại đã vươn tới, trên đầu gối, dấu vết màu đỏ nổi bật bên làn váy tơ lụa màu tím, màu sắc kia càng làm cho làn da Chương Dạng thêm trắng nõn. Trường hợp này, khiến anh có chút cảm giác hương diễm.
Chương Dạng đạp một chân lên đầu gối Quý Hành Tung, trường hợp này có chút khiêu khích mà cô không tự biết.
Quý Hành Tung không biết những cô gái trẻ tuổi khác có thật sự tinh xảo từ đầu đến chân như Chương Dạng hay không, trước đây anh không chú ý tới móng chân Chương Dạng cũng được nhuộm một lớp sơn móng tay màu hồng nhạt, hiện tại anh cảm thấy nó có chút đáng yêu.
Anh chỉ nhìn lướt qua rồi lập tức ngoảnh mặt đi chỗ khác.
"Mắt cá chân không bị thương, chẳng qua vừa rồi em ngã có chút nặng, hiện tại đầu gối có chút sưng, bôi chút thuốc đi, nếu không ngày mai liền bầm đen." Quý Hành Tung nói.
Ngay cả khi Chương Dạng đang rất lo lắng, dưới ngọn đèn sợi đốt sáng chói loá trên đầu, cô đang dùng chân giẫm lên chiếc quần quân đội của Quý Hành Tung, và cô có thể cảm nhận được cơ bắp rắn chắc và nhiệt độ nóng bỏng trên đùi người đàn ông dưới chân, lúc này cô cũng đã nhận ra rằng có điều gì đó không ổn.
Nhưng cô không thể tỏ ra yếu thế trước người khác, Chương Dạng vẫn duy trì bình tĩnh, vừa nghe Quý Hành Tung vừa gật đầu: "Ồ""
Cô có thể khống chế biểu cảm của mình, nhưng lại không thể khống chế được phản ứng nhỏ của bản năng.
Ví dụ như, bây giờ cô không thể không cong ngón chân của mình. Mười ngón chân màu hồng cong lại ở trên quần quân đội của Quý Hành Tung, cào cào chúng như móng mèo.
Quý Hành Tung đang chuẩn bị đứng dậy tìm thuốc cho Chương Dạng, lúc này lập tức cảm nhận được chút ngứa ngáy trên đùi truyền đến, cả người anh suýt chút nữa cứng đờ.
Quý Hành Tung không thể nhìn ra điều gì khác thường trên mặt Chương Dạng, ngược lại sau khi bắt gặp đôi mắt to trong veo đầy nước của đối phương, đối phương đang nhìn anh giống như muốn hỏi anh làm sao vậy. Quý Hành Tung thầm nghĩ do chính mình suy nghĩ nhiều, đứng lên khụ giọng một tiếng hỏi: "Hòm thuốc nhà em để ở đâu?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận