Thập Niên 80: Danh Viện Quân Hôn

Chuong 77: Di An

Chuong 77: Di AnChuong 77: Di An
Mỗi một cửa hàng nhỏ trong cửa hàng bách hóa lớn đều đặt và bày biện báo chí thủ đô, số khách tới mỗi ngày đều có thể làm cho báo chiều thủ đô nhiều hơn một người đọc.
Cô không chỉ có yêu cầu dùng thông báo tuyển dụng của bách hóa và phương thức của báo xã để mở rộng thị trường ra, đồng thời dùng phương thức miễn phí quảng cáo trên báo để trao đổi, trực tiếp đơn giản thô bạo đưa báo chiều tới tay mỗi vị khách hàng của cửa hàng.
Liễu Viện nghe xong kế hoạch của Chương Dạng thì trên gương mặt kia đã tràn ngập sùng bái.
"Tổ trưởng, chị thật là lợi hại." Liễu Viện nâng má lên nói.
Vừa khéo sủi cảo hai người gọi đã được bưng lên, Liễu Viện vui tươi rạo rực mà đưa cho Chương Dạng một đôi đũa.
Chương Dạng gắp một cái sủi cảo được gói kín, cô muốn ăn chính là nhân rau cần thịt bò. Cắn một miếng xuống, thịt mềm ngon ngọt, mùi hương thơm nức mũi.
Liễu Viện cầm đĩa nước chấm, cho thêm tỏi lại đổ chút giấm vào vừa ăn vừa ý chỉ bào Chương Dạng cũng chấm dấm ăn thử.
Chương Dạng thấy cái đĩa tỏi gừng kia thì vội lắc đầu không ngừng. Những món ăn có hương vị nặng như vậy cô gần như không bao giờ ăn.
Mà ở ngay khi Chương Dạng nghe Liễu Viện đề cử nước chấm tỏi dấm, lúc này có không ít người mặc quân trang ùa vào.
Liễu Viện nói không sai chút nào, đa số thời gian làm việc bộ đội không có cho phép ra ngoài nhưng hai ngày gần đây lại không quá giống vậy. Gần đây sắp tới tết Đoan Ngọ rồi nên đoàn văn công tới diễn vừa khéo tới nơi, bộ đội được phê duyệt cơ hội ra ngoài hai ngày liền.
Chương Dạng cuối cùng cũng cảm nhận được hàm nghĩa của bốn chữ "rất nhiều người tới" mà Liễu Viện nói.
Có thể là do cửa hàng sủi cảo do quân tẩu mở, cũng có thể bởi vì hương vị của cửa hàng này quá tuyệt, khoảng cách cách nơi bộ đội đóng quân rất gần, thời gian giữa trưa quân nhân ra ngoài ăn cơm thật sự rất nhiều. Liếc mắt nhìn một cái đều là màu xanh lục hải quân.
Mà ở giữa biển xanh này, một bàn của Chương Dạng và Liễu Viện có vẻ vô cùng đột ngột.
Ở trong một đám đàn ông cao lớn, lẫn vào hai cô gái trẻ xanh tươi mơn mởn rất đáng chú ý.
Chương Dạng có thói quen nhai kỹ nuốt chậm khi ăn cơm, nhưng bị người khác nhìn như có như không như bây giờ khiến cô ăn có chút không được tự nhiên.
Hôm nay Quý Hành Tung bị mấy lính cấp dưới lôi kéo ra ngoài ăn cơm. Trong một lần diễn tập tập chung, anh dẫn theo đội ngũ tiên phong, thành công tìm được bộ chỉ huy địch quân, dưới tình huống giằng co, anh đã đánh bại chỉ huy của quân địch. Tiểu đội tiên phong trong đoàn được khen ngợi, những người lính quen biết anh một hai muốn mời anh ăn cơm.
Nhà hàng sủi cảo Đông Bắc này chính là nơi bọn họ thường xuyên tới.
Quý Hành Tung còn chưa đi vào cửa, từ bên ngoài đã nhìn thấy bóng dáng quen thuộc bên cửa sổ.
Anh còn tưởng mình nhìn lầm, nhìn kỹ lại, khuôn mặt anh không khỏi xuất hiện phần kinh ngạc.
Bóng dáng xinh đẹp kia đúng là Chương Dạng.
Quý Hành Tung còn chưa quên đôi bao tay nhung màu đen nghịch ngợm trên xe anh sáng nay.
" A? Phó đoàn, anh xem hai cô gái bên cửa sổ kia thật xinh đẹp, đặc biệt là cô gái tóc dài mặc váy, thật là xinh đẹp."
Quý Hành Tung còn đang nhìn Chương Dạng thì nghe thấy người lính nhỏ bên cạnh hưng phan nói.
Những người lính cấp dưới này của anh đa số cũng tầm hai mươi tuổi, đúng là cái tuổi nhiệt huyết theo đuổi những cô gái trẻ tuổi. Thấy cô gái nào tuổi trẻ xinh đẹp là nhịn không được nhìn thêm vài lần, đây cũng là chuyện thường tình.
Quý Hành Tung còn chưa nói gì, bên cạnh lại có một người lính đầu đinh khác nói: "Ai nha, có người đi qua. Ôi, người bên cạnh kia không phải hoa hoa công tử sao?"
"Ô, Triệu Kiến Dân." Người cao to ban đầu khen Chương Dạng xinh đẹp mở miệng, giọng điệu châm chọc. Chẳng qua ngại hiện tại Quý Hành Tung đang ở cùng bọn họ , bọn họ không tiện nói nhiều.
Bạn cần đăng nhập để bình luận