Thập Niên 80: Danh Viện Quân Hôn

Chuong 94: Vo Cua Quy Hanh Tung

Chuong 94: Vo Cua Quy Hanh TungChuong 94: Vo Cua Quy Hanh Tung
Mà ở ngay chớp mắt này, có một bóng người từ nơi xa chạy như bay tới vừa vặn tiếp được cô.
"Cẩn thận." Một giọng nữ có chút trầm thấp vang lên ở bên tai Chương Dạng.
Chương Dạng ngẩng đầu lên, lúc này mới thấy người đỡ được chính mình là một cô gái trẻ để tóc ngắn, thoạt nhìn chắc cũng tầm tuổi xấp xỉ cô.
"Cảm ơn." Cô nhẹ giọng nói.
Cô không biết sắc mặt mình hiện giờ có chút tái nhợt quá mức, bản thân cô không phải là người có thể nhịn đau được, phá lệ nhạy bén với đau đớn, vừa rồi uốn éo phỏng chừng lại treo chân, hơn nữa vẫn là cái chân từng bị thương kia.
Chu Cẩn chậm rãi đỡ Chương Dạng đứng lên,Không có việc gì, cô cứ dựa vào tôi như vậy đi, chắc là cô lại bị treo chân rồi, đợi lát nữa tôi đưa cô tới bệnh viện xem sao.”
Cô ấy nói xong lúc này mới ngẩng đầu nhìn Tạ Du Diễm đang tránh né ánh mắt mình. Vừa rồi cô ấy đứng ở một bên xem rất rõ ràng, nếu không phải người phụ nữ trung niên mặc chiếc váy hồng phấn này đứng ở trước mặt lôi lôi kéo kéo Chương Dạng thì căn bản Chương Dạng sẽ không bị té ngã. Hơn nữa nháy mắt khi Chương Dạng sắp bị té ngã kia người này còn buông lỏng cánh tay đang nắm lấy Chương Dạng ra, làm bộ chuyện này không có gì liên quan tới bà ta cả.
"Di này, dì muốn làm cái gì vậy chứ?” Chu Cẩm trầm gương mặt nhìn Tạ Du Diễm: "Cố ý đả thương người khác, có chút quá mức rồi nhỉ?"
Tạ Du Diễm cũng không nghĩ tới sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn như vậy, khi bà ta bị chất vấn theo bản năng lên tiếng phủ nhận: "Không có, tôi lại không phải là cố ý, ai biết ngay cả đứng cô ta cũng không đứng vững được?”
"Bản lĩnh trả đũa của dì thật đúng là không tồi." Chu Cẩn nhíu mi nói.
Giọng nói của cô ấy vừa lạnh lùng vừa cứng rắn nên nghe có vẻ không dễ chọc cho lắm.
Tạ Du Diễm không muốn bẻ xả nhiều với cô ấy, ngoài mạnh trong yếu nói: "Cô đúng là chỉ biết xen vào việc của người khác, tôi nói chuyện cùng với cháu gái tôi, cô là người từ đâu chui ra vậy?"
"Nguyên Đán!" Mà ở ngay khi Chu Cẩn muốn văng mấy lời thô tục thì tiếng của Liễu Viện vang lên.
Mới vừa rồi bị tiêu chảy, không biết chạy mất bao nhiêu lần.
Liễu Viện vừa tới cửa thì ngẩn người ra, cô có thể cảm giác được bầu không khí ở hiện trường có chút khẩn trương. Hơn nữa tay của bạn học cô cư nhiên đặt ở bên eo của tổ trưởng cô? Đây là tình huống như thế nào vậy?"
Khi Chương Dạng thấy cô gái đang ôm chính mình gật đầu khi Liễu Viện gọi tiếng "Nguyên Đán" kia thì cũng hơi kinh ngạc mà chớp chớp mắt.
"Hai người đây là làm sao vậy?" Liễu Viện đến gần sau đó lên tiếng dò hỏi.
Chu Cẩn bĩu môi: "A, khi tớ tới đây thấy một bà dì ngang ngược vô lý kéo Chương Dạng một cái, kết quả khiến người ta té ngã, hiện giờ người ta còn cắn chết không thừa nhận, nói chính mình không có cố ý."
Lời này vừa nói ra khỏi miệng thì Tạ Du Diễm nổi giận đùng đùng, mà Chương Dạng thì sợ ngây người.
Tạ Du Diễm lên giọng phản bác: "Tôi cố ý khi nào cơ? Tôi vốn dĩ không hề cố ý!" Ánh mắt của Chu cẩn lạnh căm căm: "A, vậy nếu bà thật sự không phải cố ý thì bà mau xin lỗi cô ấy đi chứ! Còn có, đợt chút nữa chúng ta đi tới bệnh viện bà cũng phải đi theo cùng, phải kết toán phí khám chữa bệnh cho cô ấy."
Tạ Du Diễm: "..."
Chương Dạng lại vô cùng tò mò mà nhìn cô gái tóc ngắn đang đỡ chính mình: "Cô quen biết tôi sao?"
Cô vẫn nhớ vô cùng rõ khi Liễu Viện gọi điện thoại không hề nhắc tới tên của mình.
Chu Cẩn nhếch miệng cười với cô: "Ừm, vợ của Quý Hành Tung."
Bạn cần đăng nhập để bình luận