Thập Niên 90 Đại Tạp Viện Tiểu Mỹ Nhân

Chương 102 - Anh Ấy Thích Em 2

Từ lúc biết Lâm Khê và Lương Triệu Thành đính hôn, Diêu Cầm đặc biệt quan tâm đến chuyện của Lâm Khê, đương nhiên không bỏ sót chuyện của nhà họ Chu phải chuyển đi.
Nghe nói nhà cũng đã tìm xong, mấy hôm nay đã đang chuyển nhà rồi.
Chén trà trên tay Lâm Khê ngưng lại.
Những người khác vốn đang nói chuyện uống trà, biểu cảm với động tác cũng đều ngừng lại, người nhíu mày, người không vui, hoặc là nhìn Diêu Cầm hoặc nhìn Lâm Khê.
Lâm Khê gẩy trà, nhìn Diêu Cầm cười nói: “Đúng rồi, do tiền thuê nhà của nhà em tương đối đắt, vốn là tạm thời đến nên ở tạm nhà em, nhưng ở thời gian dài thì nhất định phải tìm nơi rẻ hơn một chút.”
Diêu Cầm há miệng, cô ta không ngờ nói đến chuyện này, Lâm Khê không hề thấy ngại ngùng, cứ thản nhiên mà nói ra như vậy.
Cứ như vậy, người ngại ngùng lại chính là cô ta.
Cô ta lúng túng nói: “Đó không phải mẹ em sao? Không phải mấy tháng trước vẫn luôn giặt quần áo, nấu cơm chăm sóc em sao? Em còn đòi tiền thuê nhà bà ấy nữa?”
Thật ra câu này của cô ta cũng không phải cố ý vạch lá tìm sâu.
Chỉ là không thoải mái nên, vội vàng nói ra câu như vậy.
Chuyện này nói ra, dù sao người phải xấu hổ cũng chẳng phải cô ta không phải sao?
Nhưng Lâm Khê chẳng hề thấy xấu hổ bởi chuyện xấu trong nhà.
Cô tiếp tục cười, nói hùng hồn: “Đương nhiên cần tiền thuê rồi, anh em ruột còn tính toán rõ ràng mà. Chị Diêu Cầm, chị nói xem nếu như chị lấy chồng rồi, sau này lại tái giá, hai mươi năm không liên lạc, hai mươi năm sau trở về, còn đem chồng sau, với mấy đứa con của chồng sau đến ở trong nhà chồng trước, còn không trả tiền thuê nhà sao?”
Diêu Cầm:
Mặt cô ta lập tức đỏ bừng.
Đây là lời gì vậy?
Có kiểu lấy ví dụ như vậy sao?
Phương Lan ngồi đối diện nhìn thấy vẻ mặt nghẹn họng của em chồng thì suýt chút nước cười thành tiếng.
Em chồng tốt nghiệp cao đẳng, cũng là người có học hành, mồm miệng lanh lợi, hay ghen tị, cũng không phải cô ấy không nói không lại cô ta, nhưng là con út trong nhà, được cha mẹ chồng chiều. Trước đây cô ấy thường xuyên bị cô ta nói cho đau cả đầu, giờ thấy cô ta bị chặn họng, không thấy buồn cười sao được?
Nhưng ông chồng vẫn đang sầm sì mặt ở bên cạnh, cô ấy cũng không thể cười lộ liễu, vội cúi đầu uống trà để che đi.
Diêu An Quốc không tức giận sao được?
Con người anh ấy cũng được, chỉ có điều tính bênh vực rất lớn.
Thấy Lâm Khê trù ẻo em gái anh ấy như vậy quả thực không biết nặng nhẹ quá rồi.
Anh ấy sầm mặt: “Chồng trước là chồng trước, con gái là con gái, chuyện này sao có thể giống nhau?”
“Sap chuyện này có thể không giống nhau?”
Lúc Lâm Khê nhìn khuôn mặt Lương Triệu Thành có thể thấy không tự nhiên, nhưng nhìn người khác thì hoàn toàn không có bất cứ chướng ngại tâm lý nào.
Cô nói: “Đây là người mẹ và gia đình của người chồng sau không liên lạc hơn mười mấy hai mươi năm, ngày mai cô bà gì đó tới, ngày kia em trai em gái của anh Lương hoặc những họ hàng khác nữa đến, có phải em cũng phải để họ ở miễn phí dài ngày? Hơn nữa nhà của nhà em cũng chẳng phải của mình em, mà còn là của em trai em nữa, cho dù là của một mình em thì cũng không làm như thế được đúng không?”
Câu nói này lại đâm Diêu Cầm một nhát.
Bởi vì hồi trước lúc Diêu Cầm mới nghỉ việc tới Tân An nửa năm, ở trong nhà Diêu An Quốc và Phương Lan, không bỏ một cắc tiền thuê nhà nào cả.
Chuyện này không có ai cảm thấy có gì không đúng.
Nhưng đối diện với khuôn mặt hùng hồn của Lâm Khê, thì cảm thấy cô ta không đúng, cũng không biết phải nói như nào nữa.
Diêu An Quốc nhíu mày.
Anh ấy giờ thực sự cảm thấy cô gái này không xứng với Lương Triệu Thành rồi.
Anh ấy đang muốn nói gì đó, thím Ngô ở bên cạnh đã chen vào.
Bà ấy nói một tràng với Diêu Cầm: “Cái lý nó như thế đó, Tiểu Diêu còn nhỏ, chưa có gia đình lại ở bên ngoài suốt, có thể không có ai dạy cháu những đạo lý quản lý gia đình này.”
“Thím nói với cháu, thân thì thân, nhưng lý là lý phải phân chia rõ ràng, giống như cháu, đến Tân An cũng không phải thuê nhà bên ngoài sao? Nếu như cứ ở mãi trong nhà anh trai chị dâu, chắc chắn là không được, nếu như có gia đình rồi, càng không thể đưa chồng con cháu tới nhà anh trai chị dâu được.”
“Cho dù anh trai chị dâu tốt bụng, cháu cũng không thể làm vậy, nhà anh trai chị dâu, nhà ngoại, người tái giá có gia đình riêng rồi, không thể đưa cả nhà tới nhà người khác ăn ở. Sau này cháu phải nhớ lấy, nếu không cho dù họ hàng có thân thiết nữa thì sớm muộn cũng giở mặt thôi.”
Diêu Cầm: Bà, bà có ý gì!
Giống như cô ta là người như vậy, muốn dựa dẫm vào nhà anh trai chị dâu, dựa dẫm vào nhà chồng trước ăn không ở không vậy, cô ta tức đến mặt mũi trắng bệch.
Cô ta tức điên, quay ra lại thấy Lâm Khê nhỏ nhẹ hỏi Lương Triệu Thành: “Anh Lương, công ty anh cũng không làm như vậy đúng không?”
“Ừ.”
Diêu An Quốc bênh vực, Lương Triệu Thành cũng bênh vực.
Bạn cần đăng nhập để bình luận