Thập Niên 90 Đại Tạp Viện Tiểu Mỹ Nhân

Chương 114 - Chuyển mình 3

Hà Quế Phân liên tục nói “được, được”, cầm lấy cái khay trên bàn rồi rời đi.
Sắc mặt của Lương Triệu Thành trầm xuống rõ rệt.
Lâm Khê hỏi anh: “Anh Lương, sao anh lại về giờ này?”
Khoảng thời gian gần đây, thứ bảy chủ nhật anh đều rất ít khi ở nhà.
Vì thời gian này hai người sống với nhau yên ổn, Lâm Khê cũng buông lỏng với anh hơn rất nhiều, cũng không cố ý nghĩ đến chuyện đăng ký kết hôn kia, mỗi người đều có việc phải làm. Bình thường anh cũng không có bất kỳ hành vi gây rối nào với cô, thực sự sống chung với nhau như người nhà, vẫn rất tốt.
Lương Triệu Thành không lên tiếng.
Lâm Khê thấy sắc mặt anh không tốt, cũng không biết là vì chuyện bên ngoài hay là vì chuyện của Hà Quế Phân. Dù sao hình như trước đây anh đã từng nói không để cô qua lại với người nhà họ Hạ nữa.
Cô suy nghĩ một chút rồi quyết định giải thích với anh: “Thím Hà đến để trả tiền cho tôi, trước đây tình hình nhà bọn họ không tốt, tôi đã từng cho bọn họ mượn một ít tiền, không ngờ rằng thím Hà còn nhớ, hôm nay đến để trả cho tôi.”
Còn đặc biệt mang đến một ít bánh đường mà trước đây ‘cô’ thích ăn, sự nhiệt tình yêu thương đối với cô không phải là giả.
Việc này khiến cho ấn tượng của Lâm Khê đối với bà ấy thay đổi rất nhiều.
Bản tính con người chính là rất phức tạp.
Lương Triệu Thành nhìn qua bánh đường kính trên bàn.
Lúc sắp về, Hà Quế Phân còn mang theo cái khay trên bàn đi, đương nhiên là anh có thể nhìn ra bánh đường kính là do bà ấy mang đến.
Anh lạnh lùng nói: “Chuyện nhà họ Hạ rất phức tạp, Hạ Thụ Hòe vào tù, chuyện này chắc là do Hạ Hướng Viễn làm ra, tôi có thể biết thì bên ngoài cũng sẽ có người có thể biết được. Rất khó nói rằng không có ai muốn đi báo thù cậu ta, tránh xa nhà họ Hạ một chút, nhìn thấy bọn họ thì cứ đi đường vòng.”
Lâm Khê kinh ngạc.
Từ lần trước gặp Hạ Hướng Viễn cô đã cảm thấy anh ấy không đúng lắm.
Một loạt chuyện gần đây của nhà họ Hạ càng khiến cô cảm thấy không đúng.
Căn bản không giống như tình hình trong trí nhớ và trong giấc mơ của nguyên chủ, đương nhiên, những chuyện từ sau này cho đến chết trong giấc mộng của nguyên chủ đều không thấy Hạ Hướng Viễn xuất hiện lần nữa. Có lẽ những chuyện đó cũng đã xảy ra trong cuộc đời trước của nguyên chủ, nhà họ Hạ cũng có thể vực dậy lại, chỉ là Hạ Hướng Viễn đã không còn quan tâm đến nguyên chủ nữa.
Khoảng thời gian này, từ lần gặp mặt trước cho đến nay đã được một tháng, Hạ Hướng Viễn trước giờ chưa từng đến tìm cô, điều này không phải đã chứng minh rồi sao?
Nhưng mà cô vẫn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.
“Anh ấy giỏi như vậy sao?”
Lâm Khê nhẹ giọng nói, mang theo tràn đầy nghi hoặc: “Có thể khiến Hạ Thụ Hòe và những người đó vào tù, còn có thể ra khỏi cảnh khốn cùng rồi mở nhà máy nhanh như vậy, vậy thì trước đây là thế nào?”
Cuối cùng, cô cũng nghĩ ra chỗ không đúng kia.
Hạ Thụ Hòe đánh bạc rồi bán nhà trả nợ, sau đó bị người ta đòi nợ phải trốn chạy khắp nơi, chuyện này không phải chỉ xảy ra trong vài ngày mà đã xảy ra từ nửa năm trước khi cô đến nơi này. Nhưng sao Hạ Hướng Viễn có thể không làm gì cả, mà trong tháng này lại làm ra nhiều việc như vậy?
Muốn cho người ta vào tù là cứ như vậy có thể cho người ta vào tù sao? Muốn lấy vốn ban đầu là có thể lấy lại vốn ban đầu sao?
Trước đây nhà họ Hạ không phải đã suýt chút nữa ngay cả cơm cũng không có mà ăn sao?
Lương Triệu Thành nhìn cô, nghe cô vừa nghi hoặc vừa nhớ lại mà nói “Nếu anh ấy lợi hại như vậy, vậy thì trước đây là thế nào?” Trong lòng lại như có lửa dần dần cháy lên.
Thời gian này, cô vẫn luôn lạnh nhạt, trốn tránh anh, anh đương nhiên là biết.
Có điều anh lại có nhiều việc bận, tạm thời cũng không muốn ép buộc cô nên tạm thời gác chuyện này sang một bên.
Nhưng không có nghĩa rằng anh không cảm nhận được.
Ngay vào lúc Lâm Khê dấn thân vào việc học và vẽ tranh, cảm thấy đã yên ổn sống chung với anh, hưởng thụ năm tháng tĩnh lặng tốt đẹp, nhưng lửa giận trong lòng anh đã tích lũy được một thời gian rất dài rồi.
Chỉ là anh có định lực tốt, vẫn luôn áp chế mà thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận