Thập Niên 90 Đại Tạp Viện Tiểu Mỹ Nhân

Chương 117 - Là như vậy 3

Thời gian này, cô cũng không trốn tránh anh như anh đã nghĩ.
Có lẽ là hai ngày đầu tiên có trốn tránh một chút, nhưng sau đó cô phát hiện anh càng lạnh nhạt với cô, ánh mắt nhìn cô hoàn toàn không có một chút nhiệt độ, có lẽ lần hôn nhau đó cũng chỉ là vì nhất thời bị cô khiêu khích muốn khuất phục cô mà thôi. Trong lòng cô cũng phai nhạt dần, sau đó lại cố gắng đặt tâm tư vào việc học tập và trải nghiệm cuộc sống mới.
Hai người đối mặt với nhau vài giây, Lâm Khê cũng có chút không tự nhiên, quay mặt đi nơi khác.
Dáng vẻ của anh quá mạnh mẽ, ánh mắt rất âm trầm cũng rất sắc bén, khiến cô vừa có chút rung động lại vừa run sợ.ebooktruyenfull.vip - ebook truyện giá rẻ
Hơn một tháng trước, cô còn có chút tự tin khiêu khích anh, trêu chọc anh, xem xem liệu anh có vì mình mà thay đổi hay không. Nhưng hiển nhiên, bộ dạng đó của cô không có tác dụng gì ở trước mặt kiểu đàn ông này.
Cô nghi ngờ rằng cho dù hai người có ngủ cùng với nhau, có lẽ anh cũng sẽ không thay đổi dù chỉ một chút, nhiệt độ trong ánh mắt cũng không hề tăng lên chút nào.
Anh không trả lời cô, cô cũng không mong đợi câu trả lời gì: “Trong phòng bếp có canh đậu xanh ninh với rong biển và trần bì, anh đi uống một chút đi, tôi lên trên đi ngủ một lúc.”
“Tiểu Khê.”
Cô vừa mới bước lên cầu thang, anh đã gọi cô lại.
Lâm Khê vịn tay lên tường, quay đầu lại nhìn anh.
Anh đi đến, đứng ở trước mặt cô một bước xa, nhìn cô nói: “Trước đây tôi cũng cảm thấy hai chúng ta không hợp, nhưng bởi vì trách nhiệm nên tôi bắt buộc phải có trách nhiệm với em. Người nhà họ Chu chuyển đi, chuyện của nhà họ Hạ cũng đã giải quyết. Tôi ở đây, không kết hôn cũng có thể bảo đảm cho sự an toàn của em và Tiểu Dã, em nghĩ như vậy đúng không?”
Lâm Khê sửng sốt, cô nhìn anh.
Vì đang đứng trên bậc thang nên chênh lệch chiều cao của hai người không còn quá lớn nữa, cô ngẩng đầu lên cũng không cần quá khổ cực.
Cô nhìn ngũ quan góc cạnh như dao khắc của anh, đôi mắt một mí hơi hướng lên một chút lộ vẻ vô cùng lạnh lùng, cũng là khóe mắt khiến người ta cảm thấy bạc tình, thần xui quỷ khiến, cô bỗng thốt ra một câu: “Tôi muốn anh thích tôi, có được không?”
Nói xong cô lập tức???
Trên mặt lập tức nóng lên, vội vàng quay mặt sang chỗ khác, thật là không còn mặt mũi gặp người khác nữa.
Hơn nữa câu nói này thực sự là bỗng nhiên thốt ra, miệng còn nhanh hơn đầu óc, cứ như vậy mà nói.
Nhưng dù sao cũng không còn mặt mũi nữa, trong sự kích động cô lại quay mặt lại, đối mặt với ánh mắt kinh ngạc của anh, đưa tay nắm lấy cánh tay của anh: “Tôi nói là, tôi không hi vọng lúc anh nhìn thấy tôi chỉ nghĩ đến gánh nặng hoặc là trách nhiệm. Nếu như chúng ta không có quan hệ này, anh nhìn thấy tôi, liệu có muốn ở bên cạnh tôi, muốn hôn tôi không?”
Cô vừa nói vừa nắm lấy cánh tay anh, nhón chân hôn lên môi anh một cái, nói: “Tôi chỉ muốn như vậy.”
Lương Triệu Thành nghĩ anh đương nhiên là sẽ không như vậy.
Anh cũng không phải đồ háo sắc.
Không phải người của anh, sao anh có thể có bất kỳ dính dáng nào đến cô chứ?
Trước nay anh luôn không có cảm giác gì với nữ sắc.
Cho dù có cảm giác cũng sẽ không có quá nhiều tình cảm.
Nhưng vào lúc này anh thực sự muốn hôn cô.
Một tháng qua, anh không để cho mình nghĩ đến cảm giác nhất thời mất khống chế kia của mình, nhưng cảm giác đó cứ như một ngọn núi lửa đang bị áp chế, cô không trêu chọc còn tốt, anh có thể kiềm chế được. Nhưng lúc này cô mềm mại hôn lên, anh làm sao còn nhịn được? Tại sao lại phải nhịn?
Cô vừa mới dứt lời thì đã bị anh kéo vào trong lòng, hung hăng áp chế, từ đôi môi đến bên tai, giống như đang trút ra điều gì đó. Lâm Khê cảm thấy bản thân dường như đã bị anh ăn mất.
Cô cảm thấy có hơi đau, lại rất tê dại, cảm thấy thỏa mãn.
Cô nhéo anh.
Thịt trên người anh quá cứng rắn, nhéo thôi cũng khiến cô đau.
Khó khăn lắm cô mới tìm được khe hở, nghiêng mặt sang chỗ khác, có chút thở dốc yếu ớt hỏi anh: “Anh có thích tôi không?”
Lương Triệu Thành: ???
Anh không trả lời cô, Lâm Khê không vui, lại nhéo anh hỏi: “Một tháng nay anh luôn không để ý đến tôi, tôi cũng không muốn để ý đến anh, nhưng anh lại đến trêu chọc tôi.”
Lương Triệu Thành: Đây không phải là càn quấy cả vú lấp miệng em sao?
Nhưng anh bỗng nhiên cảm thấy, anh cực kỳ thích cô.
Dáng vẻ nũng nịu như bây giờ ở trong lòng anh.
Vì vậy cho dù đã biết là không phù hợp, nhưng vẫn nhẫn nhịn hết lần này đến lần khác, đây không phải là tác phong trước nay của anh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận