Thập Niên 90 Đại Tạp Viện Tiểu Mỹ Nhân

Chương 118 - Chuyển biến 1

Anh thích cô.
Bây giờ cô đang ở trong lòng anh như vậy, gò má đỏ ửng, ánh mắt hàm chứa tình ý và sự nũng nịu oán trách đối với anh, giống như đang nắm lấy tim của anh gãi ngứa.
Nhưng phải nói thế nào?
Anh không nói ra được, nhưng động tác trên tay và hôn cô đã dịu dàng hơn, không thô bạo như ban đầu nữa, cuối cùng còn mang theo chút yêu chiều, một chút triền miên.
Anh như vậy, Lâm Khê như được khích lệ, nhưng lại không thỏa mãn về thái độ của anh, bắt đầu chơi xấu: “Anh nói xem anh có thích tôi không? Hay là chỉ vì trách nhiệm, nếu như tôi không đăng ký kết hôn với anh, anh cũng sẽ không nhìn tôi lâu hơn. Nếu người khác đăng ký kết hôn với anh, anh cũng sẽ hôn cô ta như vậy?”
Lương Triệu Thành cảm thấy cô đang càn quấy.
Đây là vấn đề gì vậy chứ?
Nhưng cũng biết lúc này mình không thể nói cô, anh ôm cô vào lòng, xoa dịu một chút, nói: “Đừng làm loạn, em ngoan một chút, sau này tôi sẽ thương em.”
Câu này đã là cực hạn của anh.
Mặt của Lâm Khê lập tức đỏ lên.
Mặc dù bản thân cô không thấy được, nhưng cô cảm nhận được.
Cô thực sự không ngờ rằng anh sẽ nói ra câu này, nhưng câu này thật sự đã đâm trúng tâm tư thiếu nữ của cô.
Nhất là vì do anh nói ra, thật sự khiến cô có chút choáng váng, cô kéo quần áo của anh, cọ cọ vào dưới cằm anh, bị râu của anh đâm phải, cảm thấy hơi đau nhói tê dại, xung quanh tràn ngập hơi thở của anh, dịu dàng nói: “Anh muốn thương tôi thế nào? Như bây giờ sao? Vậy bây giờ tôi có ngoan không?”
Bây giờ đương nhiên là rất không ngoan.
Ánh mắt của anh cũng đã đỏ lên rồi, hận không thể tháo da tháo xương của cô ra nuốt xuống.
Đây là chân cầu thang của phòng khách, anh hôn một lượt nữa, cuối cùng vẫn buông cô ra, giúp cô sửa lại cổ áo, giọng nói khàn khàn: “Lên đi, tôi vào phòng bếp xem thử.”
Nhưng mà Lâm Khê không thỏa mãn.
Làm gì có ai hôn người ta xong lại đẩy người ta ra chứ?
Có phải lại muốn giống như lần trước, hôn một lần rồi lạnh nhạt người ta một tháng?
Cô kéo lấy áo anh, nũng nịu nói: “Không muốn, anh ôm tôi lên đó, bây giờ tôi không đi nổi, anh bế tôi đi.”
Lương Triệu Thành: ???
Sau đó anh nghe thấy cô sẵng giọng: “Chân của tôi thực sự đã nhũn ra rồi, nếu không thì anh đi đi, tôi cứ ngồi ở đây.”
Anh bế cô lên.
Lâm Khê kêu nhẹ một tiếng, ôm lấy cổ anh, sau đó lại hôn anh.
Anh muốn bảo cô đừng làm loạn, nhưng cuối cùng lại không nỡ, cứ kì kèo như vậy đi đến phòng cô.
Anh lại muốn đi, sao cô có thể để anh đi chứ?
Cô ôm lấy anh không chịu buông, cho đến khi lên giường, cô quỳ ngồi ở trên giường hôn anh, anh cũng dựa vào tia lý trí cuối cùng mới không làm gì cô.
Buổi tối lúc thím Ngô đến nấu cơm thì nhìn thấy bánh đường kính kia.
Thím Ngô hỏi Lâm Khê: “Ôi chao Tiểu Khê, đây là bánh đường kính của ai mang đến cho cháu vậy? Làm rất ngon đấy.”
Lương Triệu Thành đang sửa lại thành ghế bị hỏng nghe vậy, sắc mặt đen lại một cách rõ rệt.
Lâm Khê có chút đắc ý, vẻ mặt kiêu ngạo nhìn Lương Triệu Thành rồi tùy ý nói: “Vâng, là thím ở trong thôn mang đến, nhưng mấy ngày nay cháu đau răng, để ở đây nhìn thấy lại không nhịn được, thím mang về cho Hắc Tử và A Phi ăn đi.”
Hắc Tử và A Phi là hai đứa cháu của thím Ngô.
Thím Ngô nói: “Ôi chao, sao lại đau răng rồi? Mau cho thím xem một chút, là cái răng nào vậy? Hình như là hơi sưng một chút.”
Lâm Khê:
Ngay cả Lương Triệu Thành cũng ngẩng đầu lên nhìn về phía cô.
Tự nói dối thì chỉ có thể tự cứu.
Lâm Khê cố nén đỏ mặt, nói bừa: “Không phải cái đó, cháu bị nóng người, tối nay cháu uống một ít canh đậu xanh là được, nhưng chắc chắn là không thể ăn bánh đường kính này được nữa.”
“Được rồi.”
Thím Ngô cuối cùng cũng không truy cứu thêm nữa: “Thím để lại cho Tiểu Dã một ít rồi mới mang về, lát nữa thím pha cho cháu một chút trà giải nhiệt, ăn cơm xong thì uống một chút.”
Lâm Khê vội vàng đồng ý.
Cô cảm thấy uống chút trà giải nhiệt rất tốt, thanh tâm quả dục.
Bạn cần đăng nhập để bình luận