Thập Niên 90 Đại Tạp Viện Tiểu Mỹ Nhân

Chương 132 - Chuyển lên trên ở 3

Lâm Khê giật mình, lập tức quay đầu sang nhìn anh.
Ánh mắt anh nhìn cô hơi sâu, vẫn cực kỳ bình tĩnh, cũng vô cùng nghiêm túc, hiển nhiên là đang nghiêm túc mà nói.
Anh nói: “Em muốn anh ở bên cạnh em, đương nhiên là anh cũng muốn ở bên cạnh em, nhưng đúng là thường ngày anh khá bận rộn, như vậy thời gian hai chúng ta ở bên nhau sẽ rất hạn chế.”
“Chúng ta vốn đã đăng ký kết hôn, không cần phải sống chung như vậy nữa. Ban đầu anh ở phòng bên dưới cũng là vì khi đó chúng ta không thân thiết, lại càng không có tình cảm. Em nói muốn có một khoảng thời gian để thích ứng, anh cảm thấy cũng đúng, nhưng bây giờ cũng nên thích ứng được rồi.”
Lâm Khê đối mặt với vẻ mặt nghiêm túc của anh, quả thực là bị bất ngờ đến ngây ngốc.
Nhưng rõ ràng anh cảm thấy logic của mình rất hợp lý.
Cô đương nhiên cũng có logic của cô.
Nhưng cô cũng biết rằng logic đó của mình trong mắt anh không thể thực hiện được.
Thực ra khi bắt đầu suy nghĩ và điểm xuất phát của hai người đã không giống nhau.
Cô kinh ngạc nhìn anh, trong sự kinh ngạc còn mang theo chút mờ mịt và không được sắp xếp.
Anh là người sắc bén đến nhường nào, đương nhiên là nhìn ra cô muốn cự tuyệt, chỉ sợ là vẫn đang sắp xếp ngôn ngữ, nghĩ xem nên nói với anh thế nào.
Nhưng mà anh không muốn để cô lại từ chối anh.
Thật ra cô muốn ôm anh hôn anh, còn anh sao lại không muốn chứ?
Thậm chí anh còn muốn nhiều hơn nữa.
Hơn nữa Hạ Hướng Viễn bỗng nhiên xuất hiện, anh là một người đàn ông, đương nhiên hiểu rằng một người đàn ông nói với một người phụ nữ những lời đó là có ý gì.
Mặc dù cô không có tình ý đó với Hạ Hướng Viễn, nhưng bọn họ có quá khứ suốt nhiều năm như vậy, những điều đó đều không phải là giả. Biểu hiện của cô dường như rất thích anh, nhưng trong mắt của cô cũng không phải chỉ có một mình anh, tâm tư của cô cũng không đặt trên người anh.
Anh có thể nhìn ra được tâm trạng của cô thay đổi nhiều thế nào. Hôm nay thích anh, ngày mai cũng có thể không thích anh, rút lui ra ngoài e rằng cũng sẽ đau lòng không quá ba ngày. Ban đầu cô và Hạ Hướng Viễn chia tay đã sa sút tinh thần không biết bao nhiêu lâu, ai biết rằng có phải vì mối tình đó mới khiến cô thoải mái tùy ý như bây giờ hay không?
Cô ở bên ngoài không hề để ý đến ánh mắt của người khác, muốn thân mật với anh thì thân mật với anh, nhưng mà cũng chỉ là tùy ý.
Anh từ chối cô, một là vì anh đúng là không có thói quen biểu lộ tâm tư trước mặt bất cứ người ngoài nào. Thứ hai là vì thực ra anh cũng không muốn quá chiều theo cô.
Quá chiều theo cô, cô vừa quay người là có thể ném anh ra sau đầu.
Cho nên mỗi khi cô hời hợt nói về chuyện hôn ước, trong lòng anh cứ như đang có một ngọn lửa nhỏ thiêu đốt.
Anh không muốn cô chân trong chân ngoài nữa.
Nhưng công việc, cuộc sống và tính cách của anh đều khiến anh không thể ngày ngày canh chừng cô, nên anh muốn trực tiếp xác thực quan hệ của hai người.
Anh cúi đầu hôn cô, từ cổ cho đến cằm, rồi đến cái miệng nhỏ nhắn hơi mở ra như một đóa hoa, lúc nặng lúc nhẹ, không thô lỗ như lần trước mà là như đang hôn một bảo bối mình yêu thương vậy, vô cùng yêu chiều và dịu dàng. Hôn đến mức cô choáng váng hỗn loạn, cả người đều mềm ra như nước. Đợi đến khi anh buông ra, cô mở mắt ra lại, khóe mắt và chân mày đều đã đỏ lên, ánh mắt mê ly. Anh hôn lên chóp mũi của cô, rồi đến bên tai, xoa bóp vòng eo không đủ một nắm tay của cô, giọng nói khàn khàn.
“Trước đó ở bên ngoài giữ một khoảng cách với em là vì tốt cho em, nếu có lời đồn truyền ra thì người chịu thiệt sẽ luôn là em. Anh lên đây ở, nói với bên ngoài rằng chúng ta đã đăng ký kết hôn rồi, là vợ chồng hợp pháp. Sau này em muốn hôn thế nào thì cứ hôn, muốn làm cái gì cũng được, mỗi ngày anh sẽ đều yêu em.”
Đầu óc của Lâm Khê nổ tung.
Con mẹ nó đây là đàn ông gì vậy chứ?
Anh đang quyến rũ cô sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận