Thập Niên 90 Đại Tạp Viện Tiểu Mỹ Nhân

Chương 138 - Rơi vào cảnh đẹp 3

Lâm Khê hôn một lúc, cuối cùng cũng vươn đầu lưỡi ra đảo qua môi anh, khô hanh nóng bỏng. Khô hanh nóng bỏng giống như con người anh vậy, còn mang theo một cảm giác cấm dục lạnh nhạt. Nhưng một khi đã tấn công, cũng giống như con người anh, tàn bạo trực tiếp không để người ta có nửa điểm đường lui.
Cô chỉ quét qua một chút rồi dừng, anh lại lập tức đè cô lên người mình, trước khi anh tấn công, cô giữ chặt lấy anh nói: “Em biết anh cảm thấy em thành tích kém, không thi được đại học. Vậy nếu như em thi đỗ, anh thưởng cho em thứ gì đó có được không?”
“Em muốn gì?”
“Em chưa nghĩ ra, nhưng anh độc tài như vậy, dù sao em cũng phải chừa cho mình một vài đường sống, em muốn gì anh cũng đồng ý với em có được không?”
“Nếu không quá đáng thì cái gì cũng được.” Anh nói.
Nói xong, trên tay bắt đầu dùng lực.
Lâm Khê bị nắm đến đau, hơi lùi ra một chút, thấp giọng nói: “Anh nhẹ nhàng một chút, em rất đau.”
Giọng nói mềm mại yêu kiều, đôi mắt Lương Triệu Thành càng trở nên u tối, giống như tầng tầng lớp lớp mây đen trước khi giông bão kéo đến.
Lâm Khê chịu đựng nụ hôn tràn ngập tính cướp đoạt của anh, từng đợt vân vê nhào nặn nặng nề, trong lúc nghỉ ngơi mới thở hổn hển nói: “Chính là lúc bình thường anh sẽ không đồng ý, không quá đáng thì chẳng lẽ bình thường anh không đồng ý sao? Nói chung là anh cảm thấy em không thi đỗ.”
Anh cười cười.
Cảm thấy dáng vẻ nũng nịu này của cô với anh rất đáng yêu.
Anh nghĩ, chỉ cần cô ngoan ngoãn làm vợ của anh, anh cũng không có gì là không thể đồng ý với cô.
Cũng giống như lần trước, anh không hề đi vào.
Mặc dù Lâm Khê vẫn có chút ngại ngùng và kinh hồn bạt vía, nhưng rốt cuộc vẫn không sợ hãi như lần đầu tiên của hôm qua nữa, cô cũng biết rằng anh sẽ không làm tổn thương mình.
Xong chuyện, cô không mặc gì cả, bị anh ôm chặt vào trong lòng, cô vuốt ve cơ bắp cường tráng tinh tế của anh, cô rất thích sờ anh như vậy, cảm giác trên tay rất tốt.
Cô hỏi anh: “Không phải anh đã nói chúng ta là vợ chồng hợp pháp rồi sao? Tại sao còn phải nhẫn nhịn?”
Anh cúi đầu nhìn cô, xoa đầu cô rồi nói: “Cho em một khoảng thời gian để thích ứng.”
Lâm Khê:
Mặt cô lập tức đỏ lên, ai cần chứ?
Cô xoay người ôm lấy cổ anh, hôn anh, trên đùi cũng không rảnh rỗi, vòng lấy vòng eo gầy tinh tế của anh, da thịt chạm nhau, cô rõ ràng cảm nhận được sự thay đổi của anh.
Đồ đàn ông chó, anh muốn nhịn thì cứ từ từ mà nhịn đi.
Thứ hai.
Lúc Lâm Khê đến trường học, Trình Âm đã ngồi vào chỗ. Lâm Khê vừa đến, cặp sách cũng chưa kịp đặt xuống, Trình Âm đã thò đầu sang hỏi cô: “Lâm Khê, cậu và Hạ Hướng Viễn lại ở bên nhau rồi đúng không? Sao lại không nói cho tớ, hại tớ trước đây luôn muốn hỏi cậu mà không dám hỏi, sợ cậu sẽ đau lòng.”
Lâm Khê nhìn cô ấy, cảm thấy chuyện này nên nói cho đàng hoàng. Trước hết là đặt cặp sách lên bàn rồi ngồi xuống, lấy sách giáo khoa buổi sáng ra rồi mới quay lại nhìn Trình Âm nói: “Không có, cậu hiểu lầm rồi, tớ và anh ấy đã sớm không còn quan hệ gì nữa. Còn nữa, Trình Âm, tớ đã kết hôn rồi.”
Quyển sách trên tay Trình Âm rơi bộp xuống bàn, miệng mở to, một lúc lâu sau mới từ trong kinh ngạc tỉnh táo lại.
Lâm Khê nhìn bộ dạng kinh ngạc của cô ấy, mím môi cười.
Cô cũng không ngờ rằng mình sẽ nói thẳng ra như vậy.
Nhưng nói ra rồi, cô bỗng nhiên cảm thấy rất nhẹ nhõm.
Chuyện này cũng chẳng có gì cả, cô nghĩ.
Cô cảm thấy gả cho anh cũng rất tốt.
Kiếp trước cô không gặp được người đàn ông nào được lòng cô như anh, sau này chỉ e rằng cũng sẽ không gặp được, cho dù có gặp, cô cũng đâu thể bội tình bạc nghĩa chứ?
Bỏ đi, cứ là anh vậy.
Trình Âm nhìn khóe miệng cong cong của cô, sự ngọt ngào trong nụ cười đó cũng sắp tràn ra rồi, muốn nói gì đó nhưng nhất thời cũng không biết nên bắt đầu từ đâu.
Bên kia, Triệu Bắc bước vào phòng làm việc của Lương Triệu Thành.
Anh ấy cầm một bản vẽ đưa cho Lương Triệu Thành nói: “Anh Thành, công ti may mặc XAY đưa cho chúng ta cái này, nói là nhà xưởng và khu kí túc xá đang được xây dựng thô sơ. Có không ít tai họa ngầm, muốn nhờ chúng ta xem giúp bọn họ một chút nên xây lại như thế nào, nói là ông chủ của bọn họ muốn bàn bạc trực tiếp với anh.”
Lương Triệu Thành nghe thấy chữ XAY này, lông mày hơi cau lại một chút.
XAY, Hạ Hướng Viễn, Hạ Viễn, Hướng Viễn, đều có khả năng.
Nhưng lúc này, anh bỗng nhiên nghĩ đến một khả năng khác.
Anh ném ‘bộp’ một quyển tài liệu lên bàn.
Triệu Bắc giật mình, nói: “Có cần em trả lời bọn họ không?”
Lương Triệu Thành đưa tay nhận lấy bản vẽ trên tay Triệu Bắc, lạnh lùng nói: “Không cần.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận