Thập Niên 90 Đại Tạp Viện Tiểu Mỹ Nhân

Chương 145 - Có anh là được 1

Hạ Hướng Viễn đập nát bàn đọc sách, đập nát giá sách, đập nát tủ quần áo, đập mọi thứ trong phòng nát tanh bành, sau đó ngồi xuống đống lộn xộn đó thở hổn hển.
Anh ấy đột nhiên nghĩ rằng, mình đã bao lâu không trút giận như vậy rồi?
Đã bao lâu không mất kiểm soát cảm xúc như vậy rồi?
Mấy chục năm trước cũng là sống như vậy, quay về, cũng là xử lý từng chuyện từng chuyện một cách có thứ tự, cho dù có chán ghét hơn đi chăng nữa cũng chưa từng mất khống chế cảm xúc.
Anh ấy cũng biết rằng, không phải là mình còn yêu Lâm Khê đến bao nhiêu.
Chẳng qua là cuộc sống của anh, không có cô, anh gần như có thể vừa nhìn đã thấy được sẽ giống như kiếp trước, có thể có yến tiệc linh đình, có thể có áo gấm mũ miện. Nhưng quay đầu nhìn lại, cũng chỉ có một mình anh ấy trong căn nhà trống rỗng lạnh lẽo, vắng vẻ đến vô cùng.
Có cô rồi, mới có thể có chút khác biệt.
Mỗi khi trong đầu hiện lên ánh mắt, gương mặt của cô, ý nghĩ ‘thử một chút đi, thử sống cuộc sống có cô ở bên cạnh một chút xem’ sẽ càng sâu hơn một lần.
Anh ấy dần dần bình tĩnh lại, đứng lên chuẩn bị ra ngoài tìm người về thu dọn đống lộn xộn này.
Vừa mới mở cửa phòng thì thấy Hạ Mỹ Liên đang tươi cười đứng ở cửa.
Hôm nay tâm trạng của Hạ Mỹ Liên không tệ lắm.
Cô ta cũng nghe nói việc Lâm Khê đã kết hôn.
Là chị em trước kia của cô ta nói cho cô ta biết.
Chị em đó biết cô ta ghét Lâm Khê, mang theo giọng điệu vui mừng và cười trên sự đau khổ của người khác nói: “Nghe nói là đã đăng ký kết hôn từ lâu rồi, có điều họ Lương kia không muốn thừa nhận nên mới kéo dài đến tận bây giờ, có lẽ là dùng thủ đoạn gì đó, cuối cùng để người ta ngủ cùng cô ta.”
“Nhưng tớ đoán bây giờ cô ta cũng hối hận đến xanh cả ruột rồi, dù sao họ Lương đó cũng là người ngoại tỉnh, ngay cả một cái nhà cũng không có, còn phải ở lại nhà của cô ta, đâu được tốt như anh của cậu. Gả cho người khác rồi cũng miễn đi gây họa cho anh của cậu nữa.”
Hạ Mỹ Liên biết rằng mẹ mình vẫn còn muốn hàn gắn cho Lâm Khê cùng anh mình.
Hạ Mỹ Liên căm ghét Lâm Khê.
Bây giờ nhà cô ta đã vực dậy rồi, anh cô ta bây giờ giỏi giang như vậy, không biết có bao nhiêu người muốn làm chị dâu của cô ta, cô ta đương nhiên không muốn Lâm Khê đến hái quả ngọt này.
Nhưng cô ta hiểu anh mình, anh ấy thích Lâm Khê đến nhường nào, trước kia anh ấy đối xử với cô có thể nói là nâng trên bàn tay để cưng chiều, em gái như cô ta còn phải đứng sang một bên.
Cho nên bây giờ cô ta rất sợ Lâm Khê sẽ quay lại tìm anh mình.
Bây giờ rất tốt, Lâm Khê kết hôn rồi.
Còn là gả cho cái tên Lương Triệu Thành hung ác như sát thần kia.
Cô ta vui vẻ đi về nhà.
Thấy anh trai đi ra, cô ta miễn cưỡng thu lại nụ cười trên gương mặt, mang theo chút cẩn thận gọi: “Anh.”
Hạ Hướng Viễn nhìn lướt qua cô ta, cũng không thèm để ý đến cô ta, khóa cửa phòng rồi đi thẳng ra cửa.
Mặt của Hạ Mỹ Liên lập tức đỏ lên.
Chính là như vậy, chính là như vậy, cũng không biết bắt đầu từ bao giờ, anh cô ta đối xử với cô ta luôn là bộ dạng lạnh như băng. Rõ ràng ban đầu người tham phú phụ bần vứt bỏ anh ấy là Lâm Khê, đá anh ấy một cái, đá nhà họ Hạ một cái là Lâm Khê, tại sao anh ấy lại đối xử với cô ta như vậy?
Cô ta thực sự vô cùng ấm ức, vừa tức giận vừa ấm ức.
Trưa thứ bảy hôm nay, lúc Lâm Khê về đến nhà, hiếm khi thấy được Lương Triệu Thành cũng đã ở nhà trước.
Ngoài ra còn có một vị khách đến.
Mặc quân trang, có chút giống với Lương Triệu Thành, nhưng cũng không phải quá giống.
Trông có vẻ lớn hơn anh rất nhiều, gương mặt nghiêm túc, ánh mắt nghiêm khắc khiến người ta không được tự nhiên.
Lâm Khê vẫn luôn cảm thấy tướng mạo của Lương Triệu Thành đã quá nghiêm khắc hung dữ rồi. Gặp được người này, mới biết tướng mạo của anh gọi là đẹp trai, người này mới thực sự gọi là cứng nhắc nghiêm nghị, nhìn thôi cũng khiến người ta không thoải mái.
Người đến là anh cả của Lương Triệu Thành, Lương Hằng Nghị.
Lúc tháng bảy, cha của Lương Triệu Thành ông tướng quân Lương bị bệnh nặng , Lương Triệu Thành quay về thành phố Bắc, đồng thời còn mang theo một tin tức khiến người ta khó chịu về, nói là ở thành phố Tân An đã kết hôn với con gái của cấp dưới cũ nhiều năm về trước của ông tướng quân Lương, cả nhà đều kinh ngạc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận