Thập Niên 90 Đại Tạp Viện Tiểu Mỹ Nhân

Chương 146 - Có anh là được 2

Lương Triệu Thành không đưa vợ về, bọn họ không biết cuộc hôn nhân này là thật hay là giả.
Dù sao Lương Triệu Thành trước nay luôn phản nghịch, vì cự tuyệt hôn sự trong nhà sắp xếp cho anh mà thuận miệng nói ra chuyện này cũng không có gì kì lạ.
Cho nên lần này Lương Hằng Nghị xuống phía Nam đã đặc biệt đến Tân An một chuyến, muốn xem xem cuộc hôn nhân này rốt cuộc là chuyện gì.
Là thật hay là giả.
Nếu như là thật, vậy đối phương là loại người gì?
Cho nên sau khi anh ấy tới không trực tiếp đi gặp Lương Triệu Thành.
Anh ấy đã gặp rất nhiều người.
Chiến hữu cũ của Lương Triệu Thành, Diêu An Quốc, một số người của thôn Lâm Hạ.
Sau đó ở thôn Lâm Hạ, anh ấy còn gặp một cô gái, tự xưng là em gái của bạn trai cũ của em dâu “Lâm Khê” của anh ấy.
Lương Hằng Nghị điều tra ra những chuyện này, đâu còn muốn đến nhà họ Lâm trước nữa?
Anh ấy sa sầm mặt, đi thẳng đến công ti của Lương Triệu Thành.
“Chuyện kết hôn rốt cuộc là thật hay là giả?”
Cho dù tất cả mọi người mà anh ấy hỏi đều nói với anh ấy rằng hai người họ đã đăng ký kết hôn, anh ấy vẫn cảm thấy chuyện này không hề có chỗ nào giống là thật.
Lương Triệu Thành thẳng thắn đón nhận ánh mắt của anh ấy, đáp: “Là thật.”
“Là thật, là thật.”
Lương Hằng Nghị nhìn chằm chằm vào anh, cắn răng nói: “Chú điên rồi sao? Cho dù chú không muốn hôn sự mà cha sắp xếp nhưng cũng có vô số cách để giải quyết chuyện này, sao chú phải dùng một cách tệ hại như vậy để xử lý? Kết hôn?”
Anh ấy nắm chặt tay thành quyền, nhẫn nhịn, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được, đập lên bàn ‘ầm’ một tiếng, ly trà bình mực trên bàn cũng kêu loảng xoảng theo.
Anh ấy nói tiếp: “Cho dù là kết hôn, chú tìm ai không tìm, chỉ vì một chút ân tình của nhà họ Lâm mà chú lại làm nhục hôn nhân của mình như vậy?”
Đương nhiên là anh ấy không tin hoàn toàn những lời bôi nhọ Lâm Khê của Hạ Mỹ Liên, nhưng cho dù là lời khen của người khác hay là lời nói xấu của Hạ Mỹ Liên, thì những điều như cô gái kia tính cách mềm yếu, có tình xưa với người đàn ông khác, trong lúc gia đình đối phương có biến cố liền chia tay, chỉ trong chớp mắt đã gả cho em trai mình này đều là sự thật.
“Làm nhục hôn nhân?”
Lương Triệu Thành đang rũ mắt nhìn những ống bút và bình mực rơi lách tách loảng xoảng kia, lúc này nghe thấy những lời đó của Lương Hằng Nghị liền nâng mắt lên nhìn Lương Hằng Nghị, lạnh nhạt nói: “Thế nào mới được coi là không làm nhục hôn nhân? Cưới những người mà anh hoặc là cha đẩy đến đó sao?”
“Cho nên, đây chính là sự đối kháng của chú?”
Lương Hằng Nghị mấp máy môi, im lặng một lúc rồi nói: “Anh không hiểu lắm, Triệu Thành, anh biết vì chuyện của mẹ và dì Chu nên chú có ý kiến với cha, cho nên lúc nào cũng đối nghịch với ông ấy. Nhưng còn anh? Đề nghị của anh thì sao?”
“Trong mắt anh, không phải chú đang đối nghịch với cha mà chú luôn luôn đối xử một cách tùy ý với tiền đồ của mình. Chuyển trường, giải ngũ, kết hôn, từng chuyện từng chuyện một, anh tưởng rằng chú không còn nhỏ nữa, chắc là có thể biết mình đang làm gì, không nên làm gì. Nhưng chú thực sự khiến anh cực kỳ thất vọng.”
Lương Triệu Thành nhíu mày một cách chán ghét: “Em vẫn luôn biết mình đang làm gì.”
Mỗi lần nói chuyện đều là như vậy, nói xong hoàn toàn không có cách nào nói tiếp được nữa.
Lương Hằng Nghị ôm một bụng tức giận theo Lương Triệu Thành đến nhà họ Lâm.
Vậy nên khi Lâm Khê về nhà, anh ấy đương nhiên là không có sắc mặt tốt đẹp gì để nhìn Lâm Khê.
Trước kia Lâm Khê đã nghe Lương Triệu Thành nói qua về gia đình của anh.
Cha, một người anh cùng cha cùng mẹ, mẹ kế và một cặp anh em khác cha khác mẹ.
Cô nghĩ nếu người này đã là anh trai cùng cha cùng mẹ, vậy thì tình cảm chắc cũng không tệ.
Cho nên mặc dù thấy người anh trai này sắc mặt không thân thiện, nhưng vẫn rất lễ phép gọi một tiếng: “Anh cả.”
Vẻ mặt Lương Hằng Nghị hằm hằm.
Lương Triệu Thành dùng ánh mắt cảnh cáo nhìn anh ấy, Lương Hằng Nghị cũng chỉ có thể nén giận gật đầu với Lâm Khê.
Có điều anh ấy cũng giật mình, anh ấy không ngờ rằng ‘em dâu’ này lại xinh đẹp như vậy.
Đương nhiên, cô gái họ Hạ kia cũng nói, cô là một con hồ ly tinh, dĩ nhiên là phải xinh đẹp. Nhưng lúc nghe cũng chỉ là một từ, gặp được rồi, cảm giác tấn công thị giác đó rất trực tiếp.
Anh ấy thấy sau khi mình gật đầu với cô, cô liền cười cười đứng sang bên cạnh em trai.
Người em trai từ nhỏ tính cách cứng như đá, trước nay chưa từng cho người khác vẻ mặt tốt của anh ấy vậy mà lại đưa tay kéo cô ngồi xuống bên cạnh. Sau đó vừa nói chuyện câu được câu không với anh ấy, vừa gắp hoa quả cho cô, chăm sóc cô. Mỗi lần anh gắp hoa quả cho cô, cô sẽ quay sang cười với anh một chút, mặc dù anh không cười, nhưng ánh mắt nhìn cô lại là sự dịu dàng mà anh ấy chưa bao giờ nhìn thấy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận