Thập Niên 90 Đại Tạp Viện Tiểu Mỹ Nhân

Chương 148 - Nhập vai quá sâu 1

Bữa cơm này có thể tưởng tượng ra là cứng nhắc đến nhường nào.
Lúc ăn cơm, Lương Hằng Nghị còn gặp được Trần Dã.
Trần Dã là một người có ánh mắt cực kì cay độc, cậu đương nhiên là nhìn ra sự ác cảm từ người anh cả của ‘anh rể’ đối với chị gái mình. Cậu vốn đã trái tính trái nết, cũng sẽ không nhẫn nhịn, cũng sẽ không sợ Lương Hằng Nghị như những người khác, trên bàn ăn đương nhiên sẽ không cho Lương Hằng Nghị sắc mặt tốt gì.
Lương Hằng Nghị là một người có khí thế rất mạnh, không giận mà uy, khiến người ta có cảm giác áp bức rất lớn.
Nhưng hai chị em nhà họ Lâm đều không sợ anh ấy.
Một người tính cách gàn dở, một người coi như không có chuyện gì xảy ra, thỉnh thoảng còn trao đổi ánh mắt với Lương Triệu Thành.
Lúc này, anh ấy cũng phải bội phục cô gái này rồi.
Thời gian của Lương Hằng Nghị không nhiều.
Ăn cơm xong thì gọi Lương Triệu Thành đến phòng anh nói chuyện.
Trần Dã thấy hai người đi vào phòng, khép cửa phòng lại liền muốn đi theo, nhưng lại bị Lâm Khê kéo lại.
“Chị, chị kéo em làm gì? Người kia chẳng coi chị ra cái gì, chắc chắn là không nói được lời gì tốt.” Trần Dã tức tối nói.
Trước kia cậu đối với chị gái là hận rèn sắt không thành thép, nhưng cậu bất mãn thì bất mãn, còn chưa tới lượt người khác đến để bất mãn.
Lâm Khê vỗ lên người cậu ấy một cái, nói: “Anh ấy nói gì thì cũng đâu có gì quan trọng. Anh Lương của em dễ bị người khác ảnh hưởng như vậy sao?”
Nếu như bị ảnh hưởng, em nghe lén cũng không có ích gì.
“Nhưng liệu nhà bọn họ có đối xử không tốt với chị không?” Trần Dã nhíu mày, hết sức lo lắng.
Có thể là do quá sùng bái anh Lương, trước đây cậu chưa từng cân nhắc qua chuyện này.
“Em còn lo lắng chuyện này à?”
Lâm Khê nhìn gương mặt nhỏ của cậu nhăn mày thành bộ dạng lo lắng, cười nói: “Người nhà bọn họ ở thành phố Bắc, chúng ta ở Tân An, một năm có khi cũng không gặp nhau được mấy lần, có thể tốt với chị bao nhiêu, lại có thể đối xử không tốt với chị bao nhiêu?”
Quan trọng nhất là, ý chí của Lương Triệu Thành đủ kiên định, đủ cường thế.
Tính cách này có lúc sẽ khiến người khác không thoải mái, nhưng có lúc quả thực lại khiến người ta có thể yên tâm.
Có điều cô suy nghĩ một chút, lại nói với Trần Dã: “Lát nữa em đi hỏi thăm giúp chị, có phải sáng nay anh trai của anh Lương… anh rể của em đến thôn của chúng ta, đã gặp những ai.”
Ở đây vài tháng, cô đã vô cùng tin tưởng bản lĩnh của Trần Dã ở phương diện này.
Có điều nghĩ đến Trần Dã vẫn còn là một đứa trẻ mười tuổi, bèn đưa tay sửa sang lại cổ áo giúp cậu một chút.
Trần Dã nhíu mày, gạt tay của Lâm Khê ra, cậu rất bực bội, ghét nhất là dáng vẻ lề mề của chị gái.
Lâm Khê:
Bên trong phòng.
Lương Hằng Nghị nói với Lương Triệu Thành: “Anh không biết chú thực sự bị cô ta làm cho mê muội, hay chỉ là diễn trò cho anh, cho cha xem.”
Nói đến đây anh ấy dừng lại, hai mắt đang nhìn em trai mình chằm chằm càng trở nên sắc bén hơn, dừng lại chốc lát, vốn định nói rằng lấy chuyện này ra để diễn trò, chú cũng có phần quá ấu trĩ quá khinh suất rồi.
Nhưng là ấu trĩ khinh suất sao?
Không ấu trĩ khinh suất, lần trước về thành phố Bắc, cha bệnh nặng như vậy, có thể anh đã thực sự bị ép cưới cô gái nhà họ Dung kia.
Trừ cô gái kia, trừ khi đã kết hôn, còn có ai có thể khiến cha dừng tay?
Vì cha của Lâm Khê đã mất, bây giờ cô lại một đứa trẻ mồ côi, cho dù cha anh ấy có bất mãn về cuộc hôn nhân này hơn đi chăng nữa cũng chỉ có thể nuốt sự bất mãn xuống.
“Cho nên, cô ta cũng đang diễn trò cùng với chú sao?”
Anh nói: “Có cần em lấy giấy đăng kí kết hôn cho anh xem không?”
Lương Triệu Thành đương nhiên biết rằng người anh trai này cố chấp đến nhường nào.
Chuyện mà anh ấy đã nhận định, người khác cho dù phản bác thế nào cũng không có tác dụng gì.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao cho dù hai người là anh em ruột, nhưng vừa gặp mặt đã cãi nhau đến đập bàn đập ghế.
Anh căn bản lười nói với anh ấy, không bằng ném thẳng giấy đăng kí kết hôn ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận