Thập Niên 90 Đại Tạp Viện Tiểu Mỹ Nhân

Chương 156 - Ai nấy đều không khiến người ta bớt lo 1

Sắc mặt Lương Triệu Thành cũng rất khó coi.
Cô có kiêu ngạo, nhưng thực ra tính cách cũng tốt, không quá chăm chỉ, luôn luôn tươi cười, đây là lần đầu tiên cô nổi giận với anh như vậy, hơn nữa còn bày ra dáng vẻ cự tuyệt nói chuyện với anh.
Nhưng chuyện này là vấn đề nguyên tắc.
Anh biết cô rất muốn học đại học, nhưng nguyên nhân gốc vẫn là ở thành tích, không ngoan ngoãn đi học mà động tâm tư vào việc khác là dễ có vấn đề nhất.
Anh lạnh nhạt nói: “Không cần để ý đến cô ấy, để cô ấy tự kiểm điểm lại.”
“Ài.” Trong lòng thím Ngô cực kỳ sốt ruột.
Nhưng bà ấy cũng không còn cách nào, chỉ có thể âm thầm xỉ vả Phương Đại Phú đó trong lòng, suốt ngày lòe loẹt đỏm dáng, lời ngon tiếng ngọt xúi giục mấy cô gái, đúng là không phải thứ tốt lành.
Một lúc sau thím Ngô mang cơm lên, Trần Dã mới đeo cặp sách quay về.
Trên mặt có vài vết bầm tím, vẻ mặt cũng hầm hầm, quần áo cũng rối loạn.
Thím Ngô ‘ôi chao’ một tiếng, hỏi: “Tiểu Dã, cháu làm sao vậy? Lại đánh nhau à? Ôi trời, sao cháu cứ đi đánh nhau với người ta vậy chứ?”
Nói xong lại hỏi cậu có bị thương gì không.
Có điều cũng vì Trần Dã luôn luôn đánh nhau, bà ấy cũng quen rồi, không phải quá lo lắng.
Trần Dã lười biếng nói một câu ‘không có, cháu chỉ bị ngã thôi’, rồi xoay người chạy đùng đùng lên lầu, đoán chừng là đi thay quần áo.
Thím Ngô vội vàng nói với bóng lưng của cậu: “Thay quần áo xong thì xuống đây rửa mặt ăn cơm nhé.”
Sau khi nói xong, Trần Dã đã rẽ qua cửa cầu thang, không thấy bóng dáng.
Thím Ngô thở dài, nói lầm bầm: “Sao mà đứa nào cũng không khiến người ta bớt lo vậy chứ?”
Quay đầu nhìn Lương Triệu Thành lạnh mặt ngồi ở đó, thầm nghĩ, cậu Lương cũng thật không dễ dàng. Ài, vẫn là bác gái Lâm ban đầu suy nghĩ chu đáo, nếu không hai chị em này người nào người nấy đều không khiến người ta bớt lo, vậy thì phải làm sao đây?
Nghĩ như vậy, bà ấy cầm cái bát lên múc cơm, sau đó lấy ra một cái đĩa nhỏ gắp mỗi món ăn một chút, bưng qua cho Lương Triệu Thành, cẩn thận nói: “Triệu Thành, cháu vẫn nên mang cơm canh lên cho Tiểu Khê đi, đứa nhỏ này thích giận dỗi, cháu bưng lên cho con bé, dỗ dành con bé một chút là tốt rồi.”
Lương Triệu Thành nhìn mâm cơm canh kia, lửa giận càng lớn hơn.
Đứa trẻ, đứa trẻ, đã lớn như vậy rồi còn là đứa trẻ sao?
Đều là tật xấu do nuông chiều mà ra.
Từ nhỏ anh đã lớn lên trong bộ đội, chưa từng thấy ai nổi giận không ăn cơm, lại còn phải để người ta sắp xếp cơm canh đưa đến trước mặt.
Anh lạnh giọng nói: “Thím đặt ở đó, không ăn cơm thì đừng ăn nữa, bưng lên cái gì chứ?”
Thím Ngô:
Bà ấy thật hối hận vì đã hỏi Lương Triệu Thành.
Không hỏi, bà ấy tự bưng lên thì cứ bưng lên. Lúc này, bà ấy bưng mang xuống hay là mang lên trên cũng đều không được.
Nếu như Tiểu Khê biết Lương Triệu Thành không cho cô ăn cơm, há chẳng phải càng ấm ức hơn sao?
Bà ấy do dự một lúc lâu, cuối cùng vẫn không dám làm trái lời Lương Triệu Thành, chỉ đành đặt cái mâm lại trên bàn, định để lát nữa rồi khuyên tiếp.
Cho đến khi Trần Dã xuống nhà ăn cơm, Lương Triệu Thành cũng nhìn thấy vết bầm tím trên mặt Trần Dã, hỏi cậu vài câu rồi cùng vào bàn ăn cơm, trên lầu một chút động tĩnh cũng không có.
Trần Dã vốn là một người không tinh tế, hôm nay lại còn đánh nhau quay về, tâm trạng không đặt ở đây. Ban đầu cũng không để ý chị mình ăn cơm hay chưa, càng không để ý đến sắc mặt anh rể đen đến mức nào, Lương Triệu Thành luôn khá là nghiêm túc.
Nhưng khi ăn được một nửa, Lương Triệu Thành cũng sắp ăn xong rồi, cuối cùng cậu cũng nhận ra điều không đúng, nhìn qua trên bàn một lượt, cuối cùng dừng lại ở mâm thức ăn đã chuẩn bị sẵn kia một chút rồi quay lại hỏi thím Ngô: “Thím, sao chị cháu không xuống ăn cơm?”
Trước đó cậu lên lầu thay quần áo nhìn thấy chị đang ngồi trong phòng khách nhỏ trên lầu đọc sách.
Bạn cần đăng nhập để bình luận