Thập Niên 90 Đại Tạp Viện Tiểu Mỹ Nhân

Chương 158 - Ai nấy đều không khiến người ta bớt lo 3

Nhưng suy cho cùng vẫn là do anh không đủ tin tưởng cô, anh thích cô, nhưng thật ra không hề tin tưởng cô, không chỉ không hiểu rõ cô mà còn không tin năng lực của cô, thậm chí là không thích tính cách của cô. Chỉ là vì sự yêu thích của đàn ông đối với phụ nữ nên mới kiềm chế những thứ khác mà thôi.
Sau khi nghĩ thông suốt những điều này, cô cũng sẽ không tự băn khoăn nữa. Thật ra từ khi bắt đầu ở bên anh cô đã mơ hồ biết được những điều này.
Tức giận cũng không có ích gì.
Nhất định là làm khó dễ bản thân.
Cô bình phục tâm trạng một chút, cầm chỗ tài liệu kia đi ra phòng khách nhỏ vừa lật vừa xem, vừa đợi thím Ngô mang cơm lên cho mình.
Trong lúc đó cô thấy Trần Dã vội vội vàng vàng chạy lên, quần áo trên người hơi nhăn nhúm, nhìn thấy cô nhưng đầu cũng không nhìn sang phía này, chạy thẳng vào phòng mình, sau đó đóng sập cửa lại. Một lúc sau thì thay quần áo đi ra, vẫn như không nhìn thấy cô, đi thẳng xuống dưới, nhưng dù sao vẫn gọi một tiếng ‘chị, em xuống đây’.
Lúc này cô thấp thoáng nhìn thấy trên mặt cậu hình như có vết bầm, vội vàng gọi cậu, nhưng đối phương không quay đầu mà đi xuống dưới.
Lâm Khê: ???
Bỏ đi, để sau rồi hỏi.
Cậu đi xuống, thím Ngô và Lương Triệu Thành chắc chắn sẽ thẩm vấn cậu.
Kết quả đợi nửa ngày, đợi đến khi bên dưới ăn cơm náo nhiệt cũng không có ai để ý đến cô.
Cô bảo thím Ngô mang cơm lên đây, thím Ngô đương nhiên sẽ mang lên cho cô, đây rõ ràng là bị người ta ngăn lại.
Người, gì, vậy, chứ?
Cô túm chặt lấy tờ giấy tài liệu, tiếp tục đọc.
Cũng không biết đã qua bao lâu, bên dưới mơ hồ truyền đến tiếng nói chuyện, sau đó có tiếng người lên lầu, sau đó là âm thanh thu dọn bát đũa ở bên dưới, còn có tiếng đóng mở cửa.
Lâm Khê hơi ngẩng đầu, nhìn thấy đôi chân dài, sống lưng thẳng tắp của người kia, cô nhìn chằm chằm một chút, rồi lại rũ mắt xuống.
“Ăn cơm đi.”
Anh đi đến trước bàn vuông, đặt cái mâm xuống bàn, gọi cô.
Anh nhìn thấy thứ trên tay cô, lửa giận ban đầu khó khăn lắm mới hạ xuống nay lại bùng lên, nhưng vẫn nhẫn nhịn, kìm nén lửa giận nói: “Ăn cơm trước, chuyện này để sau rồi chúng ta bàn bạc thật kỹ.”
Lâm Khê ngẩng đầu, muốn nói không phải anh đã ra lệnh cho em ‘chuyện này chấm dứt tại đây, đừng có tâm tư ra nước ngoài du học nữa’ sao?
Lại muốn bàn bạc thật kỹ rồi?
Có điều cô không muốn tranh chấp với anh cũng không muốn nói chuyện với anh, đặt tài liệu trên tay xuống rồi yên lặng đi đến trước bàn ngồi xuống ăn cơm.
Sau đó ngay dưới ánh mắt của anh, gắp từng đũa từng đũa một, từ từ ăn đâu ra đấy.
Cho anh tức chết.
Từ nhỏ Lâm Khê không có bản lĩnh gì khác, nhưng bản lĩnh làm bộ làm tịch thì giỏi nhất.
Nhìn dáng vẻ coi nhẹ anh của cô lại khiến cho Lương Triệu Thành nổi giận, anh nhớ đến anh trai của mình nói ‘Bởi vì không thèm quan tâm cho nên cô ta mới có thể tươi cười dịu dàng, mặt không đổi sắc, coi nhẹ như không trong lúc anh đang chỉ trích cô ta’.
Lương Triệu Thành cắn chặt hàm sau, quay đầu nhìn giường mềm, đưa tay nhặt lấy tài liệu mà cô để ở một bên, nhìn qua trên đó một chút, lật qua lật lại, lúc này mới ngẩng đầu lên nhìn cô, thấy cô đã đặt bát đũa xuống liền nói: “Trước đó không phải em đã nói với thím Ngô rằng em không muốn ra nước ngoài, đây chỉ là tài liệu tuyển sinh của trường đại học bên Hồng Kông sao? Vậy vừa nãy chắc em cũng đã xem từ đầu đến cuối rồi, bây giờ có thể nói suy nghĩ của em với anh một chút được không?”
“Chắc em đã hiểu được đại khái yêu cầu tuyển sinh của trường đại học này, nếu như em muốn xin đi thì nên xin như thế nào, cần phù hợp điều kiện đăng ký gì?”
Mặc dù giọng anh bình thản, trên mặt cũng không có biểu cảm gì, nhưng Lâm Khê rõ ràng có thể nghe ra sự coi thường một cách trần trụi trong đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận