Thập Niên 90 Đại Tạp Viện Tiểu Mỹ Nhân

Chương 160 - Lúc có lúc không 2

Lâm Khê nghiêng đầu nhìn gò má của anh, nhìn anh đang rũ mắt thu dọn bát đũa.
Đối với việc nắm bắt tâm tư của anh, cô đã rất nhạy cảm.
Mặc dù gương mặt anh vẫn không có biểu cảm gì, nhưng cô có thể cảm nhận được rõ ràng tâm trạng anh đã mềm ra.
Nhưng mà nghĩ đến trước đó anh nói những lời khó nghe như vậy, cô cũng không muốn chuyện này cứ thế mà trôi qua.
“Em muốn thi học viện Mỹ thuật.”
Cô nói: “Gần chỗ chúng ta nhất chính là học viện Mỹ thuật Hoa Thành, vốn dĩ em thích nhất là học viện Mỹ thuật Bắc Thành, nhưng tàu hỏa từ Bắc Thành về Tân An phải một ngày một đêm. Nếu như em đi, có lẽ một học kỳ chỉ có thể về được một lần. Một học kỳ chúng ta chỉ có thể gặp nhau một lần, anh có đồng ý không?”
Lương Triệu Thành dừng tay một lát, quay lại nhìn cô.
Trước đây anh thực sự chưa từng nghĩ đến chuyện này.
Anh cũng không hiểu tình hình tuyển sinh của học viện Mỹ thuật có gì khác với thi đại học bình thường.
“Thành tích của em có thể thi đỗ không?”
“Chắc là được.”
Ở kiếp trước còn cạnh tranh kịch liệt hơn nhiều so với bây giờ, nhưng cô vẫn thi đỗ.
“Tại sao anh luôn nói thành tích của em kém chứ?”
Lâm Khê bất mãn: “Lần kiểm tra chất lượng đầu năm lúc khai giảng đúng là em làm không tốt, nhưng đó là vì một năm trước em đều không đi học, vừa mới đụng vào sách vở.”
Bài thi tiếng Anh cô cũng cố ý khống chế số điểm một chút.
“Học viện Mỹ thuật có tuyển sinh đặc biệt, tham gia kì thi nghệ thuật trước, chỉ cần em lấy được điểm cao trong kì thi đánh giá chuyên ngành thì yêu cầu trình độ văn hóa sẽ không cần quá cao. Em chỉ thiếu một chút điểm môn Toán, những thứ khác đều có thể bổ túc, sẽ không kém được.”
Nói xong cô suy nghĩ một chút, kéo ngăn kéo của bàn đọc sách bên cạnh ra, lấy một xấp bài thi đưa cho anh nói: “Anh xem đi.”
Đây là bài thi tháng mười hai vừa mới thi xong.
Ngữ Văn một trăm linh tám điểm, Toán tám mươi hai điểm, điểm tuyệt đối của hai môn này là một trăm hai mươi điểm.
Tiếng Anh chín mươi hai điểm, Lịch Sử tám mươi lăm điểm, Địa Lý bảy mươi tám điểm, Chính trị sáu mươi lăm điểm, những môn này có điểm tuyệt đối là một trăm điểm.
Thành tích này, có một vài môn không tốt lắm, nhưng cũng được gọi là rất xuất sắc rồi. Không nói đến tuyển sinh đặc biệt của kì thi nghệ thuật gì đó, cho dù là thi đại học bình thường, với tốc độ tiến bộ này của cô chắc cũng không có vấn đề gì.
Lương Triệu Thành xem từ đầu đến cuối, nhất thời không dám tin vào mắt mình.
Có điều mặc dù kinh ngạc nhưng lại cảm thấy hình như cũng không phải là không thể.
Cô vẫn luôn cực kỳ thông minh, điều này trước nay anh đều biết.
Anh lại ngẩng đầu lên nhìn cô, chỉ thấy đôi môi đỏ mọng của dẩu lên, dáng vẻ có chút tức giận có chút ấm ức.
Trong lòng anh bỗng như bị cái gì đó nắm lấy, chua xót không nói ra được.
Một lúc lâu sau anh mới nói: “Vậy học viện Mỹ thuật Hoa Thành thì sao?”
“Hoa Thành đến Tân An cũng phải mất mấy tiếng đồng hồ, hơn nữa em đã tra rồi, từ khu vực trường học của học viện Mỹ thuật đến ga tàu cũng phải ngồi xe bus hơn một tiếng. Như vậy nếu như em thi vào đó, nếu về nhà cũng phải mất thời gian nửa ngày, mỗi tuần cũng chỉ có thể về một lần.”
Cô ảo não nói.
Cô đã kiểm tra trước tất cả mọi chuyện.
Suy tính rất cặn kẽ chu đáo, hơn nữa lúc xem xét chọn trường còn xem xét đến khoảng cách về nhà đầu tiên.
Tất cả mọi chuyện này đều là do cô tự kiểm tra, suy xét, cân nhắc.
Hai người đã ở bên nhau lâu như vậy, anh vẫn luôn cảm thấy mình đã tận lực nhân nhượng cô, nhẫn nhịn cô, chỉ cần cô ngoan ngoãn thì muốn làm gì cũng được.
Nhưng hình như anh thực sự chưa từng thử đi hiểu rõ cô hơn một chút.
Anh biết cô thích làm gì, nhưng lại không đi tìm hiểu rõ hơn rằng cô muốn làm gì.
“Xin lỗi.”
Ngón tay của anh xoa xoa lên bài thi, lại im lặng một lúc lâu rồi mới nói: “Vậy còn đại học Trung văn này thì sao? Em suy xét thế nào?”
“Trường này ở gần hơn, đại học Trung văn ở ngay gần tuyến đường sắt phía Đông, chỉ cần đi vài trạm không đến nửa tiếng là đã đến cửa khẩu rồi.”
Lâm Khê đá đá lên băng ghế, bộ dạng giả vờ ban đầu cũng không còn nữa, rũ mắt nhẹ giọng nói: “Như vậy thường ngày em muốn về nhà lúc nào cũng được.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận