Thập Niên 90 Đại Tạp Viện Tiểu Mỹ Nhân

Chương 168 - Thử 1

Sắc mặt của người nhà họ Hùng thay đổi liên tục.
Mẹ Hùng ôm mặt trợn mắt nhìn Lâm Khê vừa sợ vừa ngượng.
Bà ta không ngờ rằng con trai mình bị đánh, đến nhà đòi giải thích mà cũng bị đánh theo.
Hơn nữa Lâm Khê nói những lời đó khiến bà ta nhất thời ngẩn ra.
Bà cụ Hùng kịp phản ứng lại trước, vỗ đùi hét lên: “Cô đang nói cái gì? Tôi đã nói tại sao con nhà mấy người lại ngang ngược như vậy, hóa ra cả nhà các người đều là như vậy, quả nhiên là thứ không có cha sinh không có mẹ nuôi không giống với người bình thường. Tôi nói sao một người lại cha chết một người mẹ chết, e rằng trời sinh đã khắc.”
“Mẹ!”
Cha Hùng vẫn còn biết nhìn một chút, vội vàng ngăn bà cụ Hùng lại.
Nhưng bên kia Lương Triệu Thành đã cầm lấy giấy bút cúi đầu viết soạt soạt lên giấy một dãy số, quay đầu nói với thím Ngô: “Thím Ngô, giúp cháu ra cửa hàng nhỏ ở đầu thôn gọi số điện thoại này, đây là số điện thoại nhà ông nội Tiểu Dã, thím nói rằng có người đến đây khóc lóc om sòm, phiền bọn họ lập tức đến dây một chuyến.”
“Anh Lương.”
Trần Dã kháng nghị, nhưng lại bị Lương Triệu Thành một tay đè xuống.
Lâm Khê lại ngẩng đầu lên nhìn Lương Triệu Thành, lập tức hiểu ý nói với thím Ngô: “Thím Ngô, thím nhớ kỹ nhất định phải tìm ông nội hoặc bà nội của Tiểu Dã, nếu như có người phụ nữ nào nghe máy thì đừng nói mình là ai. Tìm được ông nội của Tiểu Dã rồi thì nói với ông ấy, cô vợ kế mà con trai ông ấy cưới về phái người đến nhà họ Lâm chúng ta đòi đánh đòi giết, nhục mạ cháu và Tiểu Dã đủ kiểu, còn nói chúng cháu một người cha chết một người mẹ chết.”
Nói xong cô lại quay sang nói với bà cụ Hùng: “Bà nên cảm thấy may mắn vì mình là một bà lão, nếu không mười cái tát của tôi đều đã ra tay rồi. Cha tôi dù sao cũng là một liệt sĩ, là hi sinh vì bảo vệ quốc gia bảo vệ nhân dân, bà lại dám làm nhục như vậy, gia giáo nhà mấy người như vậy còn không bằng người không cha không mẹ đó.”
Lâm Khê vừa nói, thím Ngô đã ra ngoài gọi điện.
Lúc cha Hùng và mẹ Hùng nghe đến muốn gọi điện thoại liền nóng nảy.
Ba Hùng vừa nói ‘cô Lâm cô đừng vội, có gì từ từ nói’, một bên hai vợ chồng đều đi ngăn cản thím Ngô. Thím Ngô bị kéo lại, hung hăng đẩy ra thế nào cũng vô dụng.
Lâm Khê cười nhạt: “Không phải các người nói rằng Tiểu Dã đánh con trai của các người muốn đến đây tìm phụ huynh để cho các người một lời giải thích sao? Tôi bảo thím Ngô đi gọi cho ông nội của Tiểu Dã, các người ngăn cản cái gì?”
“Đến đây muốn lời giải thích lại vừa mắng vừa chửi, lại còn mắng cha mẹ người ta, lại còn muốn nằm ra đất ăn vạ. Tại sao lúc chúng tôi thực sự gọi phụ huynh của Tiểu Dã đến, các người lại sợ?”
“Hay là mấy người đến là để xem tôi và Tiểu Dã không cha không mẹ dễ bắt nạt, để người già trong nhà đến làm loạn, chúng tôi sẽ sợ, ngoan ngoãn đền một số tiền lớn cho mấy người, còn để mặc cho mấy người thực sự khoác cho Tiểu Dã cái danh vừa độc ác vừa đẩy người ta đánh vào chỗ hiểm?”
“Cô Lâm, cô Lâm, có chuyện gì từ từ nói.”
Sự kiêu căng của ba Hùng hoàn toàn biến mất, vừa kinh hãi vừa hoảng sợ.
Nếu như chuyện này thực sự ồn ào đến chỗ ông cụ Trần, với miệng lưỡi của cô gái này, bọn họ lấy đâu ra lợi ích để chiếm? Nếu thực sự làm lớn chuyện, cô gái này kiên quyết nói bọn họ thay Diệp Mỹ Dung vu vạ Trần Dã giết em trai ruột ở khắp nơi, e rằng chỗ Diệp Mỹ Dung cũng sẽ rơi vào thế khó.
Cha Hùng lau mồ hôi.
Đây đâu phải con ma ốm mềm yếu dễ bị bắt nạt gì, đây quả thực là thứ giết người không cần dùng dao, dùng miệng lưỡi.
Cha Hùng không ngừng nói xin lỗi, cuối cùng nói cũng không cần giám định vết thương, tất cả là tại Hùng Thiên Thụ nhà bọn họ miệng thối đáng đánh, tự tìm lấy, sau khi nói xin lỗi một hồi liền chật vật rời đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận