Thập Niên 90 Đại Tạp Viện Tiểu Mỹ Nhân

Chương 180 - Không định nói lý lẽ 1

Ông cụ Trần vẻ mặt áy náy đau xót, khom lưng với bề dưới mà không có chút miễn cưỡng nào.
Lâm Khê ấn Tiểu Dã đang mặt mày mỉa mai chán ghét, thiếu chút nữa nhảy dựng lên, quay đầu nhìn sang bà cụ Trần và Trần Đông Bình.
Chỉ thấy bà cụ Trần hai mắt sưng đỏ, vẻ mặt tiều tụy, tình ý chân thành, Lâm Khê động não là biết, tám phần là bà cụ này bị ông cụ ép đến đây, đề nghị này như đốn tim bà ta mà, dù sao Trần Gia Phúc và Trần Gia An kia chính là một tay bà ta nuôi lớn.
Còn về Trần Đông Bình thì sa sầm mặt mũi, xem ra cũng không vui vẻ gì.
Lâm Khê thầm nghĩ, người dựa vào khai phá đặc khu mà giàu lên rất nhiều, nhưng người thật sự giàu lên thì rất có hạn.
Nhà họ Trần có thể giàu lên khẳng định không tách khỏi sự linh hoạt, quyết đoán, đầu óc sáng suốt của ông cụ này.
Năm đó miễn là ông công bằng với mẹ con Tiểu Dã một chút, dùng sự linh hoạt, quyết đoán này xử lý chuyện Tiểu Dã và Diệp Mỹ Dung thì đã không tổn thương Tiểu Dã đến vậy.
Nhưng cũng là chọn lựa và lợi ích mà thôi.
Chỉ là, đàm phán với người thông minh có chỗ tốt của việc đàm phán với người thông minh.
Mà Lâm Khê này không định nói lý lẽ.
Cô nói thẳng: “Để tổng giám đốc Trần đưa Diệp Mỹ Dung và hai đứa con của bà ta đến thành phố Hoa Thành, này thì tính là trừng phạt gì? Nói không chừng bà ta còn rất vui mừng vì rốt cuộc có thể không cần nhìn sắc mặt người khác. Có thể đưa con mình ra ngoài sống cuộc sống ung dung, tự do tự tại, muốn thế nào thì làm thế ấy. Đây rốt cuộc xem như trừng phạt gì chứ? Có liên quan gì đến chúng tôi?”
Còn về việc ông sau trăm tuổi mới có thể chia tài sản, được chia hay không thì khỏi nói, ai mà thèm chứ?
“Vậy cô Lâm muốn thế nào?”
Trần Đông Bình nghe Lâm Khê từng tiếng mỉa mai, nghe mà tức.
Hôm nay bị cha ép tới nhà, trong lòng ông ta vốn dĩ đã nén một cơn tức.
Phải, Lương Triệu Thành này có chút bối cảnh, nhưng không đến mức để bọn họ nhượng bộ nhiều đến vậy.
Gì mà bảo ông ta dẫn vợ và hai đứa con đến thành phố Hoa, không có lý do thì không được về Tân An. Cái gì mà chờ khi cha sau trăm tuổi toàn bộ sản chia ra làm ba, trong đó một phần là của Trần Dã, hai phần còn lại chia cho những người khác. Tuy rằng mấy thứ đó tương lai làm được là một chuyện khác, nhưng dù sao vẫn là quỳ mà nhượng bộ.
Đối phương chỉ là người vai dưới.
Trần Dã là con của ông ta.
Để cậu về nhà họ Trần là điều hiển nhiên, quỳ xin cậu trở về khiến trong lòng ông ta ôm cục tức.
Ông ta lạnh giọng nói: “Nếu cô Lâm đã tìm tới cửa nhà họ Trần chúng tôi, dĩ nhiên trong lòng đã có cách nghĩ, đừng ngại nói ra để mọi người bàn bạc xem sao.”
Lâm Khê đương nhiên nghe ra cơn tức trong giọng ông ta.
Cô hừ nhẹ một tiếng trong lòng, mới thế mà đã tức rồi, còn có chuyện chọc tức ông hơn nữa đấy.
Cô cũng không giả tạo với bọn họ, trực tiếp lấy ra một bản hợp đồng đã chuẩn bị từ sớm, nói: “Đây là một bản hợp đồng từ bỏ quyền nuôi dưỡng, sau này quyền nuôi dưỡng Tiểu Dã thuộc về tôi, làm phiền ông cụ Trần và tổng giám đốc Trần ký vào. Sau này Tiểu Dã không còn quan hệ với nhà các người, còn về tài sản nhà họ Trần, thằng bé cũng không cần.”
“Chỉ là, năm đó lúc tổng giám đốc Trần mở xưởng quần áo, nhà họ Trần vẫn chưa mở rộng, là thôn Lâm Hạ chúng tôi mở rộng trước. Năm đó còn là mẹ Tiểu Dã lấy một số tiền từ nhà mẹ đẻ để làm vốn, một tay xây dựng xưởng quần áo.”
“Mẹ Tiểu Dã giỏi may quần áo, toàn bộ kiểu dáng quần áo của xưởng quần áo trong mấy năm đầu đều là mẹ Tiểu Dã thiết kế rồi lại huấn luyện cho công nhân, cứ như vậy từng chút từng chút làm nên. Có thể nói, không có mẹ Tiểu Dã, xưởng quần áo kia căn bản không mở nổi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận