Thập Niên 90 Đại Tạp Viện Tiểu Mỹ Nhân

Chương 182 - Không định nói lý lẽ 3

“Uy hiếp?”
Lâm Khê cười khẩy một tiếng: “Tôi chỉ là muốn thay Tiểu Dã, thay mẹ Tiểu Dã đòi lại công lý mà thôi. Cho dù toà án không thể phán ông và Diệp Mỹ Dung, công lý cũng tự ở lòng người.”
“Cô!” Trần Đông Bình tức đến ngã ngửa.
Ý của cô rõ ràng là nói, cho dù những việc này là giả, toà án không phán được, nhưng trong lòng người khác nghĩ như thế nào, ngoài miệng nói như thế nào, các người không quản được.
“Tiểu Dã trước sau cũng là con cháu nhà họ Trần chúng tôi.” Ông cụ Trần rốt cuộc cũng mở miệng.
Lúc trước ông vẫn không mở miệng chính là đang đợi Lâm Khê nói xong.
Yêu cầu của cô, át chủ bài của cô, trình độ kiên quyết của cô.
Đã chạm được mới dễ trả giá, mới dễ đưa ra quyết định.
“Cô Lâm…”
Ông cụ Trần chậm rãi nói: “Chuyện quyền nuôi dưỡng, chúng tôi không thể từ bỏ.”
Lúc nói, ông nhìn thoáng qua Trần Dã ngồi bên cạnh Lâm Khê, thấy cậu vừa nghe lời mình nói thì mặt liền tối sầm, trong lòng thở dài một hơi, quay đầu lại nhìn về phía Lâm Khê, tiếp tục nói.
“Nhưng tôi cũng biết, thằng bé có nhiều khúc mắc với chúng tôi, khúc mắc này cũng không phải chốc lát là có thể cởi bỏ, chúng tôi không thể nào ký hợp đồng này để từ bỏ thằng bé. Cho dù cô tin hay không, trước sau gì thằng bé cũng là cháu trai trưởng của tôi, ở trong lòng tôi nó quan trọng hơn đứa cháu trai cháu gái nào khác, nhưng tôi cũng có thể đồng ý với cô, sau này để thằng bé và cô cùng chung sống. Nhưng ngày lễ ngày tết thì mong cô giúp tôi khuyên nhủ thằng bé về nhà họ Trần chúng tôi ăn tết, còn nữa…”
Ông cười khổ một chút rồi nói: “Còn về những chuyện xưa đó, quả thật chúng tôi nợ Tiểu Dã và mẹ thằng bé rất nhiều, nhưng cô ấy chết thật sự không liên quan đến người ngoài, nhiều cặp mắt nhìn chằm chằm như vậy, chỉ một mình Diệp Mỹ Dung ngu xuẩn kia không hại được cô ấy.”
“Còn về xưởng quần áo…”
Ông nhìn con trai mình, cắn chặt răng nói: “Cô Lâm nói không sai, năm đó quả thật mẹ Tiểu Dã bỏ ra rất nhiều tâm huyết cho xưởng quần áo, nếu Tiểu Dã đồng ý thì cho thằng bé 30% cổ phần.”
Trần Đông Bình lập tức nhảy dựng lên.
Ông cụ Trần mặt mày nặng nề mà lướt nhìn ông ta, bất giác khiến ông ta bớt giận.
Ông cụ Trần lại quay đầu nhìn về phía Lâm Khê: “Nhưng không thể nhiều hơn, bởi vì hẳn là cô cũng rất rõ, năm năm trước, nhà máy đó chỉ là nhà máy nhỏ có mấy chục người. Hiện tại đã là nhà máy lớn có mấy trăm công nhân, có nguyên dây chuyền sản xuất, còn có thương hiệu quần áo riêng.”
“Nghe nói cô rất có tài năng hội hoạ, nếu cô đồng ý cùng nhau kinh doanh nhà máy và thương hiệu quần áo này, chúng tôi có thể suy xét lại, cho cô thêm một ít cổ phần cũng không thành vấn đề.”
“Tôi không cần cổ phần của các người.”
Lâm Khê nghe ông cụ Trần nói xong, xem như bật cười.
Cô nói: “Nhưng giấy cam kết chuyển quyền nuôi dưỡng Tiểu Dã cho tôi các người cần phải ký, việc này không cần thương lượng. Còn về nhà máy, 30% cổ phần thì 30% cổ phần vậy. Nhưng toàn bộ báo cáo tài chính mấy năm nay của nhà máy cần đưa cho người của chúng tôi xem qua.”
“Tôi sẽ sắp xếp một người đến phòng tài vụ của các người, sau này toàn bộ hoạt động của nhà máy chúng tôi đều có quyền biết.”
“Cha, không được.” Mồ hôi trên trán Trần Đông Bình sắp nhỏ giọt.
Không chỉ là vấn đề đưa ra 30% cổ phần, còn có sổ kế toán nhà máy, đó chính là một cái động đen, rất nhiều chi tiết đều không dễ tra ra, vậy sao có thể đưa bản báo cáo cho người ngoài xem?
Đặc biệt là Lâm Khê và Lương Triệu Thành, rõ ràng là đằng đằng sát khí mà đến đây.
Ông cụ Trần lại nhìn con trai mình.
Ông nói: “Cùng nhau nuôi dưỡng đi, chỉ là cô Lâm à, chuyện chuyển nhượng cổ phần cũng không phải chỉ là chuyện nói miệng. Còn có giấy cam kết này cũng phiền cô đưa cho chúng tôi một bản, phía chúng tôi cũng sẽ tìm một luật sư, hôm nào chúng ta ngồi lại với nhau để thương lượng cho rõ đi.”
“Được.”
Việc này khẳng định phải thông qua luật sư hoặc là nhân chứng, chỉ là theo tính tình ông cụ Trần này, Lâm Khê quả thật không sợ ông đổi ý.
Còn về phía nhà máy, trong thời gian ngắn cô không cảm thấy bọn họ có thể làm được bao nhiêu chuyện.
“Quyền nuôi dưỡng Tiểu Dã chính là tâm bệnh của tôi, cho nên tôi không muốn chờ thêm nữa, sáng mai luôn đi.”
Lâm Khê sờ vào nếp gấp trên sô pha, tươi cười nói: “Được chứ?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận