Thập Niên 90 Đại Tạp Viện Tiểu Mỹ Nhân

Chương 185 - Đã quen 3

Cả người Trần Đông Bình chấn động, đột nhiên ngẩng đầu nhìn cha mình.
Ông cụ Trần mặt hung dữ, khóe miệng hạ xuống, hai đường pháp lệnh sâu khiến tâm trạng người nhìn vào càng thêm nặng nề.
Nhưng ông nhìn cũng không thèm nhìn Trần Đông Bình.
Nhà họ Lâm.
Người nhà họ Trần rời đi, tâm trạng Trần Dã như bay lên.
Nhưng ngoài miệng lại nói: “Ai thèm cổ phần cái nhà máy nát kia?”
Cho dù nhà máy kia có tâm huyết của mẹ cậu, nhưng hiện tại ở đó mịt mù chướng khí, cậu không thèm.
Cậu muốn hủy hoại nhà máy kia!
Lâm Khê vỗ vỗ đầu cậu, nói: “Muốn lấy cho em chơi đùa để em khỏi cả ngày không đọc sách, không có việc gì cũng chỉ biết đánh nhau với người ta đến nỗi mặt mũi bầm dập.”
Trần Dã:
Cậu vỗ tay chị mình, hô một tiếng “em đi ra ngoài” rồi đi mất.
Cậu muốn đi ra ngoài chơi đùa một chút, phát tiết tâm trạng đang dâng trào, đánh nhau một trận cũng tốt.
Lâm Khê cười nhìn cậu ra cửa.
Lương Triệu Thành ở phía sau nói: “Anh cũng đến công ty đây.”
Lâm Khê xoay người lại ôm chặt cánh tay anh, nói: “Lúc trước ánh mắt người nhà họ Trần nhìn em rất hung dữ, em thật sự sợ họ hung hăng làm ra chuyện gì đó, anh ở cạnh em một lát đi.”
Cái chân nhấc lên của Lương Triệu Thành chợt dừng lại.
Tuy rằng ánh mắt cô ngẩng lên nhìn anh mang theo ý cười gian xảo, giọng điệu cũng vô cùng ngây thơ, rõ ràng là làm nũng, nhưng anh do dự một lát rồi vẫn đưa tay ôm lấy cô, nhéo nhéo cánh tay cô: “Không đâu, bọn họ sẽ không dám làm gì.”
“Em biết.”
Lâm Khê cười nói: “Bởi vì có anh mà.”
Cô túm lấy quần áo bên hông anh, nhón chân hôn cằm anh: “Không phải vì vậy em mới ở bên anh sao? Em nói cho anh biết, lúc anh vừa từ thành phố Bắc Thành, em đang bị người nhà họ Chu ép buộc.”
“Em chán ghét bọn họ, dốc hết sức mà đùa cợt bọn họ, nhưng em cũng sợ bọn họ phát hiện ra em căn bản không có ích lợi gì với họ thì sẽ khiến em bệnh chết. Cho nên chờ đến khi anh trở về, em lập tức nói chúng ta đính hôn đi để anh ở lại, vì nguyên nhân này mà em mới quấn lấy anh, anh có tức giận không?”
Lâm Khê cảm thấy mình đã quá vừa ý, không có việc gì lại tìm chuyện làm.
Chỉ là thường ngày anh quá nghiêm túc, quá đứng đắn khiến cô luôn muốn cào anh hai cái.
Lương Triệu Thành quả nhiên nhíu mày.
“Anh biết.” Anh nói.
Anh đưa tay kéo cái tay nắm lấy quần áo mình của cô, muốn đẩy cô ra nhưng cuối cùng lại nắm tay cô không buông, ngược lại nói: “Có phải em nói thích anh cũng là cảm thấy vui?”
Giống như bây giờ, anh cũng biết cô đang nói chơi.
Nửa thật nửa giả mà nói chơi.
Ở chung lâu như vậy, anh đã rất hiểu cô.
Cô chính là như vậy, đừng nói là có lý, dù vô lý cũng có thể quấy rối ba phần, có một điểm có lý là có thể quấy rối đến long trời lở đất.
Nhà họ Trần căn bản không phải đối thủ của cô.
Người nhà họ Chu trước kia đương nhiên càng không phải.
Lâm Khê nhìn cánh tay to lớn của anh nắm lấy tay mình, lại giương mắt nhìn anh, chạm phải đôi mắt thâm trầm của anh, tim chợt đập thình thịch, cô thấp giọng nói.
 
“Đương nhiên là thật sự thích, nhưng cũng vui, em luôn muốn xem thử phản ứng của anh, xem xem anh có thích em không. Nếu em hôn anh một cái, anh sẽ có phản ứng gì, anh vô cùng tức giận mà đẩy em ra, hay sẽ hôn lại em.”
Kết quả hình như hai loại tình huống đều từng xảy ra.
Đương nhiên cô còn muốn biết, hôn anh như thế sẽ có cảm giác gì.
Là cảm giác gì nhỉ?
Tay Lương Triệu Thành nắm lấy cô dùng sức, muốn tức giận nhưng lại giống như không có cách nào để tức giận.
Anh muốn đẩy cô ra, để cô lên lầu mà đọc sách, nhưng nhìn cô một hồi lâu, cuối cùng lại cúi đầu hung hăng mà hôn cô.
Anh biết mục đích của cô, nhưng cuối cùng vẫn thuận theo ý cô.
Anh cũng biết cô thích càn quấy với anh, thích dùng nanh răng nhọn cắn vào lòng người khác khiến lòng người ta lúc lên lúc xuống, khiến hai mắt người khác chú ý vào cô. Nhưng anh lại cứ nguyện ý vì cô mà tim lúc cao lúc thấp, đồng ý để cô càn quấy với mình, bản thân anh thích thì có thể làm sao đây?
Còn về cô vì nguyên nhân gì mà quấn lấy anh, anh không thèm để ý chút nào.
Chỉ cần cô quấn lấy anh là được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận