Thập Niên 90 Đại Tạp Viện Tiểu Mỹ Nhân

Chương 189 - Đối tượng mua 1

Xưởng quần áo Trần thị vốn có 65% cổ phần trong tay Trần Đông Bình.
Ngoài ra còn 35%, vụn vặt phân biệt ở thôn họ Trần, ủy ban thôn, Trần Đông Mai, Trần Đông Lan, ông cụ Trần, còn có trong tay của thương nhân Hồng Kông hợp tác cùng, vị thương nhân Hồng Kông kia có 15%, thôn họ Trần, ủy ban thôn và những người khác là 5%.
Trong số 30% chuyển nhượng, 25% lấy từ Trần Đông Bình, 5% lấy từ ông cụ Trần.
Cũng chính là sau khi chuyển nhượng, Trần Đông Bình còn lại 40%.
Lâm Khê cầm báo cáo kết quả kinh doanh mấy năm nay và 30% cổ phần kia đi tìm mấy xưởng quần áo, công ty sản xuất quần áo, mời bọn họ ra giá.
Không quá mấy ngày, cô nhận được hai bảng báo giá, có điều người ra giá cũng không cao, một bên hai trăm nghìn, một bên là ba trăm năm mươi nghìn.
Đây còn chưa đủ giá của một nửa căn nhà tốt đâu.
Những người này xem cô như đồ ngốc hay là như dỗ trẻ con vậy.
Lâm Khê do dự một chút, lấy từ ngăn kéo ra một quyển vở, mở ra, bên trong là một tờ giấy viết một số điện thoại.
Đó là số điện thoại văn phòng của Hạ Hướng Viễn.
Lần trước anh ấy đưa cho cô ở trường học, cô trở về liền nhét vào quyển vở ghi chép này.
Cô cầm lấy, vẫn là lấy ra, gọi một cuộc cho văn phòng của Hạ Hướng Viễn.
Buổi tối lần trước ở quầy bán quà vặt, sau khi cô gọi điện thoại cho ông cụ Trần, không quá hai ngày Lương Triệu Thành tiêu hơn năm nghìn, lắp một cái điện thoại ở nhà.
Hơn năm nghìn, Lâm Khê còn chửi thầm một chút, đủ mua một cái điện thoại thông minh mới nhất năm 2021.
Đương nhiên hơn năm nghìn này tính theo tỉ lệ tiền lương, tương đương với hàng trăm nghìn ở năm 2021?
Gọi điện thoại ở nhà là một chuyện xa xỉ.
“Tiểu Khê?”
Hạ Hướng Viễn nhận được điện thoại của Lâm Khê thì rất ngạc nhiên.
Nhưng rất nhanh anh ấy đã ổn định giọng nói, dịu dàng nói: “Tiểu Khê, em ở đâu, có gì cần anh giúp sao?”
Lâm Khê nghe ra sự dịu dàng của Hạ Hướng Viễn.
Nói thật, ngoại trừ có người nhà phiền phức, cô thật sự không tìm ra chút khuyết điểm nào của Hạ Hướng Viễn.
“Em muốn nhờ anh giúp em đưa ra một bảng báo giá.” Cô nói thẳng.
Cô nói đơn giản chuyện nhà họ Trần chuyển nhượng cổ phần: “Tiểu Dã còn nhỏ, em cũng không có kinh nghiệm với việc kinh doanh nhà máy. Nhà máy nhà họ Trần thì em càng không có hứng thú, cho nên muốn thay Tiểu Dã bán số cổ phần đó đi.”
“Nhưng em đã điều tra, không có công ty chuyên định giá có thể làm việc này, anh có thể cho em một bảng báo giá để tham khảo không?”
“Chúng ta có thể gặp mặt nói chuyện không?”
Hạ Hướng Viễn nói: “Anh cần xem tài liệu cụ thể trong tay em về xưởng quần áo của nhà họ Trần, nếu em có thời gian, giờ anh đến chỗ em.”
Lâm Khê suy nghĩ một chút rồi nói: “Em đến xưởng của anh tìm anh.”
Hạ Hướng Viễn dời lại toàn bộ công việc ra sau.
Một tiếng sau, văn phòng của Hạ Hướng Viễn.
Hạ Hướng Viễn lật tài liệu, nói: “Cho anh chút thời gian, nếu gấp thì hiện tại anh sẽ tính toán cho em, có thể tính ra sơ bộ.”
Lâm Khê lắc đầu nói: “Hai ngày nữa đưa em cũng được, anh giúp em đưa ra một bảng báo giá là được.”
“Đem đi đàm phán với người khác?”
Hạ Hướng Viễn đè tài liệu trên tay, giống như nghiền bột vậy, tỉ mỉ nhìn cô, nói: “Tiểu Khê, em có người cụ thể muốn bán chưa?”
Hiện tại và đời sau không giống nhau, 30% cổ phần của một cái nhà máy, sẽ không có bao nhiêu người có hứng thú.
Có tâm muốn mở nhà máy, có nhiều tài chính như vậy thì trực tiếp tự mình mở, hoặc là muốn thu mua cũng không có hứng thú với 30% cổ phần.
“Ừm.”
Lâm Khê bật cười, lộ ra một đôi má lúm đồng tiền nhỏ: “Có đối tượng bán, có điều xem báo giá trước rồi nói, dù sao cũng có người có hứng thú.”
Hạ Hướng Viễn nhìn lúm đồng tiền của cô mà ngây người, sau đó cúi đầu, như che giấu gì đó mà lật lật tài liệu trên tay, cầm bút, trực tiếp viết lên vở.
Đây là việc anh ấy rất thành thạo, chỉ tính mấy con số, ngay sau đó lập tức nhập tâm.
Chỉ hơn mười phút là đại khái đã tính xong.
Anh ấy xé tờ giấy kia khỏi sổ ghi chép, đưa cho cô ở đối diện.
2.320.000 tệ.
Nhà xưởng, thiết bị của nhà xưởng quần áo, lợi nhuận mỗi năm, đều đưa ra suy xét sơ bộ.
Đương nhiên trọng điểm suy xét vẫn là nhà xưởng và thiết bị xưởng quần áo.
Hạ Hướng Viễn nói: “Nếu bọn họ trực tiếp bán đi toàn bộ nhà máy thì anh cũng có chút hứng thú.”
Nhà máy nhà họ Trần mở sớm, đất đai là đất ban đầu của thôn họ Lâm đưa ra, có quyền sử dụng năm mươi năm, đã sử dụng mười năm, còn bốn mươi năm, chỉ miếng đất này, tương lai giá cả sẽ vô cùng dọa người.
Hơn nữa anh ấy cũng có hứng thú với khách hàng chính của xưởng quần áo Trần thị.
Anh ấy trầm ngâm một chút rồi nói: “30% cổ phần cũng không dễ bán đi, nếu em có khó khăn thì nói, anh có thể mua. Nhưng tạm thời có lẽ anh không lấy ngay ra nhiều tiền mặt như vậy cho em được, anh có thể trả tiền theo kỳ, hoặc là đưa em một phần tiền mặt. Một phần khác dùng cổ phần xay của bọn anh để gán nợ.”
“Tiểu Khê, anh có thể bảo đảm, không quá ba năm, giá trị cổ phần em lấy được sẽ vượt qua số tiền mặt đó, anh có thể ký cho em một bản hợp đồng. Nếu ba năm sau, giá trị cổ phần em lấy được không đáng với số tiền đó, anh sẽ trực tiếp dùng tiền mặt bù số còn thiếu cho em.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận