Thập Niên 90 Đại Tạp Viện Tiểu Mỹ Nhân

Chương 190 - Đối tượng mua 2

Lâm Khê vội xua tay, cười nói: “Em tin anh, chỉ là không cần phiền phức như vậy, trong nhà máy của nhà họ Trần này có rất nhiều vấn đề, anh không cần phải lội vào vũng nước đục này. Không phải Trần thị còn có một cổ đông lớn là thương nhân Hồng Kông sao?”
“Em nghe nói đối tượng xuất khẩu quần áo của Trần thị chủ yếu là vị thương nhân Hồng Kông kia, em sẽ đi gặp ông ấy, nói không chừng ông ấy sẽ có hứng thú với số cổ phần này.”
Hạ Hướng Viễn lại lần nữa nhìn về phía Lâm Khê, như đang suy tư gì.
Xưởng quần áo Trần thị có 15% cổ phần ở trong tay vị thương nhân Hồng Kông, ông Quách Tự Văn.
Quách Tự Văn là con thứ ba của chủ tịch Hồng Kông công thương nghiệp Hoà Cơ, công thương nghiệp Hoà Cơ bao gồm rất nhiều ngành nghề, trong đó Quách Tự Văn phụ trách ngành dệt may quần áo của gia tộc.
Hạ Hướng Viễn còn biết, nhà họ Quách dù là hiện tại hay tương lai thì đều một trong mấy gia tộc lớn nhất Hồng Kông. Quách Tự Văn này, tương lai không chỉ nắm giữ ngành dệt may quần áo của công thương nghiệp Hoà Cơ, càng can thiệp vào nhiều ngành như điện lực, tín hiệu vô tuyến, thực phẩm, bán lẻ, việc đầu tư ở Tân An và thành phố Hoa thậm chí toàn vùng vịnh lớn đều rất rộng rãi.
Anh ấy cũng nhìn trúng thương nhân Hồng Kông này.
“Có lẽ ông ấy không có hứng thú với việc trực tiếp kinh doanh một cái nhà máy.”
“Có hứng thú hay không thì gặp là sẽ biết.”
Lâm Khê cười nói: “Hơn nữa, chỉ là một cái nhà máy mà thôi, để người của mình quản lý dù sao cũng tốt hơn nằm trong tay một người không chắc chắn.”
Hạ Hướng Viễn tiễn Lâm Khê ra cửa, nói với cô: “Ngày mai anh gửi bảng báo giá cho em.”
Lâm Khê rất chân thành mà cảm ơn anh ấy.
Ngày hôm sau, thư của Hạ Hướng Viễn là Lương Triệu Thành cầm vào.
Anh nhìn chữ ghi trên thư, ánh mắt dừng một chút.
Anh và Hạ Hướng Viễn có hạng mục hợp tác, còn tỉ mỉ điều tra anh ấy, đương nhiên nhận ra chữ của anh ấy.
Anh đưa thư cho cô.
Lâm Khê thì rất bình thường mà nhận thư, thậm chí có hơi vui, sau khi lấy thư thì vừa đi lên cầu thang vừa mở thư.
“Thư của ai vậy?” Anh hỏi cô.
“Thư báo giá của công ty sản xuất quần áo.”
Lâm Khê nói: “Em đi lên xem thư.”
Lâm Khê không phải cố tình giấu anh, chỉ là cô biết anh có bao nhiêu để ý tới Hạ Hướng Viễn, bản thân cô cũng hoàn toàn không muốn dính dáng nhiều tới Hạ Hướng Viễn. Nhưng đây đơn thuần túy việc công, cô cũng không cảm thấy trong tình huống Hạ Hướng Viễn hoàn toàn không có bất kỳ vượt quá khuôn phép và không thỏa đáng, cô đến cả qua lại công việc bình thường cũng phải cắt đứt.
Chừng mực trong đó, bản thân cô sẽ nắm chắc.
Lâm Khê lên lầu, Lương Triệu Thành ở phía dưới nhìn bóng lưng cô, nhìn một hồi lâu, cho đến khi cô quẹo đi rồi anh vẫn đứng tại chỗ một lát.
Sau khi Lâm Khê có được bảng báo giá của Hạ Hướng Viễn cũng không gọi điện thoại cho công ty quần áo kia mà là trực tiếp gọi điện thoại cho văn phòng ở Tân An của vị thương nhân Hồng Kông, ông Quách Tự Văn, để lại lời cho nhân viên phòng làm việc.
Hai ngày sau, Lâm Khê nhận được hồi đáp của nhân viên kia, mời cô sáng hôm sau đến văn phòng của bọn họ một chuyến.
Chuyện xưởng quần áo Trần thị chuyển nhượng cổ phần, hai tuần trước Quách Tựa Văn đã nghe Trần Đông Bình nói.
Bởi vì tuy rằng cổ phần chuyển nhượng cho Lâm Khê là cổ phần trong tay Trần Đông Bình và ông cụ Trần, nhưng Quách Tự Văn coi như là cổ đông lớn thứ hai của xưởng quần áo Trần, chuyện lớn như chuyển nhượng cổ phần, lại còn là 30% cổ phần, Trần Đông Bình không thể nào không nói cho ông ấy.
Dù sao Quách Tự Văn không chỉ là cổ đông của xưởng quần áo Trần thị, thật ra còn là khách hàng lớn nhất và người trung gian của xưởng quần áo Trần thị.
Cũng là vì để giữ vững vị khách hàng lớn nhất này, năm đó Trần Đông Bình mới ký cho ông ấy 15% cổ phần.
Quách Tự Văn vốn không quá để ý việc chuyển nhượng cổ phần này.
Hoặc là nói, ông ấy không để ý đến xưởng quần áo Trần thị của Trần Đông Bình lắm.
Trong mắt ông ấy nó cũng chỉ một cái nhà máy mà thôi.
Chỉ là hợp tác nhiều năm, ở mọi phương diện, Trần thị đều có thể đạt tới yêu cầu của ông ấy, chất lượng phù hợp, giá xuất xưởng lại thấp. Hai bên đã hợp tác ăn ý bao nhiêu năm, ông ấy cũng không có ý định đổi nhà máy hợp tác chính là vì vậy.
Nhưng mà vào lúc này, ông ấy vừa khéo tới Tân An một chuyến.
Nghe thấy nhân viên phòng làm việc báo cáo với ông ấy, nói cô Lâm Khê muốn gặp ông ấy.
Ông ấy suy nghĩ một lát mới nhớ ra cô Lâm Khê là ai.
Ông ấy không biết cô gái này muốn làm gì, nhưng quả thật nảy ra chút lòng tò mò, vừa khéo có nửa ngày trống, dứt khoát dành ra để gặp cô.
Hai người gặp nhau trong phòng làm việc của Quách Tự Văn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận