Thập Niên 90 Đại Tạp Viện Tiểu Mỹ Nhân

Chương 191 - Đối tượng mua 3

Vốn Quách Tự Văn không để tâm đến lần gặp này.
Chỉ là khi thư ký gõ cửa, ông ấy ngẩng đầu, thấy một cô gái tiến vào thì hơi ngẩn ra, sau đó bật cười.
Ông ấy đứng lên nói: “Cô Lâm Khê?”
“Phải.”
Lâm Khê đưa tay ra nói: “Mạo muội quấy rầy ông Quách.”
“Không quấy rầy.”
Quách Tự Văn cười mời Lâm Khê ngồi xuống sô pha, quay đầu phân phó thư ký đi pha trà.
Hai người đơn giản nói mấy câu, Lâm Khê cũng không có bất kỳ ý định qua lại với ông Quách này, chỉ trực tiếp vào chủ đề: “Ông Quách, chắc hẳn ông Quách đã biết chuyện nhà họ Trần chuyển nhượng 30% cổ phần xưởng quần áo Trần thị cho em họ tôi là Trần Dã, tôi là người giám hộ của em họ tôi.”
“Chúng tôi đã thảo luận, em ấy còn nhỏ, mà tôi cũng không có thời gian và sức lực để tham dự vào bất kỳ chuyện gì của xưởng quần áo Trần thị. Đặc biệt là tôi cũng hoàn toàn không tin tưởng người nhà họ Trần, cho nên sau khi có được số cổ phần đó đã mời mấy công ty cho tôi mấy bảng báo giá, muốn thay em họ tôi bán số cổ phần này ra.”
“Nhưng nghĩ đến ông Quách là một trong số cổ đông của xưởng quần áo, đồng thời cũng là khách hàng lớn nhất, nói không chừng muốn ưu tiên mua số cổ phần đó, cho nên mới đặc biệt đến đây muốn hỏi ý tứ của ông Quách.”
“Cho tôi xem báo giá của công ty khác.” Quách Tự Văn ôn hòa nói.
Lâm Khê đẩy bảng báo giá công ty sản xuất quần áo may của Hạ Hướng Viễn cho ông ấy.
Quách Tự Văn mở ra, đảo mắt qua nhìn, hỏi Lâm Khê: “Chỉ có một bảng sao?”
“Còn có mấy bảng.”
Lâm Khê cười nói: “Nhưng mà bảng này là chuyên nghiệp nhất, những bảng khác đều là tùy ý cho một cái báo, bởi vì muốn tìm ông Quách nên tôi cũng tìm bọn họ nói nhiều. Nếu ông Quách muốn, tôi có thể tìm mấy công ty đó bàn bạc tỉ mỉ, đưa ra thêm mấy bảng báo giá.”
Quách Tự Văn buông bảng báo giá trên tay, cười một chút rồi nói: “Cô Lâm, mấy năm nay lợi nhuận của nhà máy Trần thị đều không tồi. 30% cổ phần này, thật ra các người có thể không cần làm gì, ngồi thu tiền lời là được, trực tiếp bán ra thì chưa chắc không phải là mổ gà lấy trứng.”
Lâm Khê lắc đầu nói: “Có lẽ ông Quách không biết, em họ tôi có khúc mắc với nhà họ Trần, đây là việc riêng, tôi cũng không muốn nói nhiều. Nhưng nhà máy của Trần thị, bọn họ đưa tôi báo cáo tài chính mấy năm nay, tôi mời người kiểm tra, phát hiện trong đó có rất nhiều vấn đề.”
“Không nói đến việc sổ sách không rõ, chính là rất nhiều phí tổn nguyên liệu vải vóc của bọn họ cũng có rất nhiều vấn đề, giá cao hơn vải dệt thị trường cùng loại 50%, đây là vấn đề mắt tôi có thể nhìn đến. Bọn họ tham lam như vậy, sớm muộn gì cũng sẽ ra tay với những mặt khác, ví như lấy hàng kém thay hàng tốt.”
“Về mặt giá cả cũng không chiếm được nhiều ích lợi, sớm muộn gì sẽ ra tay từ chất lượng, chỉ cần loại chuyện này xảy ra, một lần không bị phát hiện. Sau vài lần, nhà máy sớm muộn gì cũng sẽ phá bỏ, tôi không tin bọn họ.”
Nụ cười trên mặt Quách Tự Văn lập tức phai nhạt dần.
Lâm Khê nói tiếp: “Tôi biết tuy ban đầu ông Quách có 15% cổ phần Trần thị, nhưng thật ra chưa từng nhúng tay vào bất kỳ chuyện gì của Trần thị, chỉ cần đơn ông đặt có thể đúng hạn xuất hàng, chất lượng đạt yêu cầu là được, không cần để ý 15% hoa hồng kia. Nhưng tôi không muốn thấy vấn đề trong đó, chi bằng bán cho bớt lo.”
Quách Tự Văn im lặng một lát, nói: “Cô cũng đã nói tôi không có hứng thú nhúng tay vào Trần thị, cũng không thèm để ý hoa hồng của họ, vì sao phải bỏ tiền mua cổ phần trong tay cô? Những thứ cô nói, nếu chất lượng hàng hoá bọn họ xuất ra có vấn đề, không xuất khỏi xưởng được, nhà máy bỏ đi rồi, đổi nhà máy đối với tôi mà nói là chuyện rất đơn giản.”
“Chỉ là rốt cuộc là bỏ một đợt trắc trở, tìm nhà máy mới, một chốc một lát cũng chưa chắc sẽ như ý.”
Lâm Khê nói: “Chuyện đơn giản nhất thật ra vẫn là khống chế nhà máy trong tay mình. Ban đầu trong tay ông Quách có 15% cổ phần, trong tay Trần Đông Bình có 65%.”
“Ông Quách chưa từng nhúng tay vào việc vận hành của Trần thị, nhưng sau khi Trần Đông Bình chuyển nhượng cổ phần cho tôi thì trong tay ông ta cũng chỉ còn lại 40%. Mà nếu tôi chuyển nhượng 30% cổ phần này cho ông Quách thì trong tay ông sẽ có 45% cổ phần, cũng chính là, ông Quách trở thành cổ đông lớn nhất của Trần thị.”
“Chỉ cần tiêu chút tiền là có thể khống chế một nhà máy đã hoàn thiện, vận hành ổn định, việc này nhìn thế nào cũng là mối làm ăn đáng giá. Ngoài ra còn có đất của nhà máy kia, vẫn còn quyền sử dụng bốn mươi năm nữa, cho dù không kinh doanh xưởng quần áo này cũng còn có thể sử dụng mấy ngành công nghiệp khá. Thậm chí bao gồm xưởng dệt của ông cũng có thể dọn đến đây, nghĩ chắc ông Quách cũng đã có ý nghĩ này rồi nhỉ? Tính như vậy thì càng có lợi rồi.”
Quách Tự Văn lại bật cười.
Tay ông ấy nắm thành quyền, để ở bên môi, nụ cười rộng thêm vài vòng rồi thu lại một chút: “Cô nói hình như cũng có lý.”
Quả thật nói đúng đáy lòng ông ấy.
Nhưng ông ấy cười là vì nghe cô nghiêm túc bàn chuyện làm ăn như vậy nên cảm thấy thú vị.
Nhưng cũng vô cùng bất ngờ.
Con bé này cũng giỏi thật.
Bạn cần đăng nhập để bình luận