Thập Niên 90 Đại Tạp Viện Tiểu Mỹ Nhân

Chương 194 - Nói gì đó 3

Hai người nói chuyện một hồi lâu.
Hạ Hướng Viễn phát hiện, bỏ qua quá khứ, hai người lại có thể nói chuyện rất thoải mái. Anh ấy đã rất lâu không có một ai khiến anh ấy cảm thấy có thể nói chuyện được như vậy, cho dù chỉ là nói mấy câu, tâm tình cũng sẽ vui vẻ hẳn.
Còn Lâm Khê hoàn toàn không nghĩ nhiều như vậy.
Lương Triệu Thành đi từ dưới lầu lên, đứng ở đầu cầu thang, nhìn thấy Lâm Khê ngồi quỳ ở sô pha, dựa vào bàn, mãi cho đến khi cúp điện thoại cũng không chú ý thấy anh đã đi lên.
Ban đầu anh cũng không biết cô đang nói chuyện với ai, vốn dĩ muốn đi xuống, nghe cô đang nói về chuyện cổ phần thì bước chân liền dừng lại. Chờ khi nghe được nhiều hơn, đại khái đoán ra đối phương là ai, lại nhìn mặt cô rõ ràng mang theo nụ cười tự nhiên thoải mái của cô liền có chút khó chịu.
“Chuyện bán cổ phần thuận lợi chứ?”
Lâm Khê cúp điện thoại, Lương Triệu Thành mới đi qua hỏi cô.
Lâm Khê đột nhiên nghe thấy tiếng thì ngẩn người, quay đầu thấy anh đột nhiên xuất hiện thì sự kinh nngạc trong mắt vẫn chưa biến mất hoàn toàn, nhưng cô rất nhanh lại cười, nói: “Ừm, chắc là xem như thuận lợi.”
Anh đi đến trước bàn rót một ly nước, uống một ngụm rồi nói: “Có gì cần giúp đỡ không?”
Chuyện nhà họ Trần xử lý như thế nào, muốn làm cái gì, ứng phó cả nhà kia thế nào vẫn luôn là ý của cô.
Từ lúc hai người bắt đầu ở chung, anh đã không can thiệp gì đến chuyện của cô.
Ban đầu là không quan tâm, không chú ý.
Hiện tại đột nhiên anh phát hiện mình hoàn toàn không hiểu cô, mà lời nói việc làm của cô luôn ngoài dự đoán của người khác, anh mới có ý thức mà quan sát cô.
Mà nếu cô cần giúp đỡ, khẳng định sẽ nói với anh.
Nhưng mà hiện tại hình như có chút hối hận.
“Không cần.”
Cô nhìn anh ra sức đến nỗi vô cùng mệt mỏi, đưa tay kéo anh đến sô pha ngồi xuống, ôm cổ anh, xoay người ngồi lên người anh, nhìn anh nói: “Ông thương nhân Hồng Kông luôn hợp tác cùng Trần thị kia dao động rồi, dù sao cũng chỉ là tốn hơn hai triệu là có thể trực tiếp lấy được toàn bộ nhà máy. Đối với bọn họ mà nói quả thực là chuyện tốt đưa tới cửa, em nghĩ đến dáng vẻ tức muốn hộc máu của Trần Đông Bình là vui vẻ. Anh Lương, có phải em rất thông minh không?”
Đương nhiên cô biết chẳng qua mình có được ký ức của đời sau nên mới có thể đưa ra phán đoán chính xác, nhưng cũng không cản trở cô khoe khoang.
Đâu chỉ là thông minh.
Lương Triệu Thành sờ sờ mặt cô, nói: “Cầm hai triệu làm gì?”
“Còn có thể làm gì? Em cũng không có hứng thú gì với chuyện làm ăn.”
Lâm Khê không có hứng thú lớn với việc này, nói: “Mua cho Tiểu Dã mấy toà nhà hoặc là mấy nhà lầu, chờ thằng bé lớn thì đưa cho nó, nhưng mà anh có thể giúp em dạy dỗ nó không, em thật sự không giỏi dạy trẻ con. Về lý mà nói em cũng biết chắc nó cũng có vấn đề, nhưng trong mắt em, em chỉ cảm thấy thằng bé cái gì cũng tốt, đã không dạy được nó, cũng không nỡ nói gì nói.”
“Được, vậy con chúng ta thì sao?”
Anh nhìn cô, đột nhiên nói: “Biết dạy thế nào chứ?”
“Chuyện đó đương nhiên không thành vấn đề.”
Lâm Khê cười nói: “Chỉ là lúc nghiêm khắc thì vẫn cần anh, nếu là con trai thì phải nghiêm khắc một chút, nhưng sợ là em nghiêm khắc không được, tuy rằng tính cách của anh rất đáng ghét nhưng quả thật cũng rất hữu dụng.”
Lâm Khê nghĩ nếu sinh ra đứa con trai giống như anh thì cũng rất thú vị, nhưng nhiều thứ thật sự phải cần anh dạy thì mới tốt.
Cô nghĩ đến việc này, nhịn không được bật cười.
Lương Triệu Thành nhìn cô cười cong mắt, má lúm đồng tiền nho nhỏ theo khóe miệng cong cong.
Tim anh như tan chảy, những việc không vui lúc đầu lập tức đều tan đi hết, không còn thấy bóng dáng.
Anh nắm lấy vai cô, đè cô lại, hôn miệng cô, tay lại trượt xuống, đè eo cô lại, ấn cô vào lòng mình, cúi đầu hỏi: “Rất đáng ghét sao? Rất đáng ghét vậy thì em thích cái gì?”
Râu của anh đâm lên mặt cô vừa ngứa vừa đau, Lâm Khê nghiêng đầu, cười xùy ra tiếng, sau đó chống trước ngực anh, ngẩng đầu thấp giọng nói một câu gì đó bên tai anh, cái tay đè trên eo cô của Lương Triệu Thành thiếu chút bóp gãy eo cô.
Bạn cần đăng nhập để bình luận