Thập Niên 90 Đại Tạp Viện Tiểu Mỹ Nhân

Chương 202 - Cứ thích như vậy 2

Chính là bất tri bất giác, loại ỷ lại đã như thấm vào.
Tin tưởng anh, dù là khi nào, anh cũng là sự tồn tại vững chắc nhất.
Vốn dĩ bởi vì thời đại, tuổi, bối cảnh đều khác quá nhiều, cô cho rằng hai người thật sự ở bên nhau sẽ có rất nhiều vấn đề. Trên thực tế cũng quả thật có rất nhiều vấn đề, nhưng dường như những vấn đề đó cũng không nghiêm trọng như thế, sẽ ảnh hưởng đến việc cô thích anh, ngược lại theo thời gian trôi qua, cô thích anh càng ngày càng mãnh liệt.
“Nghiện?”
Hình như anh không hiểu lắm, lặp lại một lần.
“Ừm.”
Cô ôm cổ anh, hờn dỗi nói: “Lúc đầu em cũng rất lo lắng, sợ tính cách hai ta khác nhau quá nhiều, anh quá mạnh mẽ, sẽ ép em nhất định phải nghe theo suy nghĩ của anh, như vậy em chắc chắn sẽ không chịu nổi. Cho nên ban đầu dù có chút thích anh thì em cũng cảm thấy không nên ở bên anh, nếu không em cũng sẽ không thể thử ở bên anh, sau đó nếu không được thì chia tay.”
Chỉ sợ với tính cách của anh, chia tay cũng chia không được.
Tình hình của cô và Trần Dã, rất nhiều lúc vẫn cần dựa vào anh, còn không thể đắc tội người ta quá mức.
Nghĩ đến sự rối rắm lúc trước, cô không dễ dàng biết bao.
Lương Triệu Thành:
Em đang nói cái gì đấy?
Khoé mắt Lâm Khê thấy sắc mặt anh khó coi liền cúi đầu cắn đường cong cằm mạnh mẽ lại thô ráp của anh, cọ cọ, cô nói: “Nhưng hiện tại em càng ngày càng thích anh, làm sao đây, sau này cũng giống như hiện tại, đừng hung dữ với em được không, anh phải tốt với em một chút.”
Lương Triệu Thành kéo lấy cô, rũ mắt nhìn cô.
Lâm Khê cũng giương mắt nhìn anh, ánh mắt lấp lánh, khóe mắt đuôi mày đã nhiễm phong tình.
Anh đưa tay sờ mặt cô.
Tốt với cô một chút?
Còn muốn tốt thế nào?
Nhưng nghe cô nói cô càng ngày càng thích anh, đây luôn là câu khiến anh cảm xúc dâng trào.
Quỷ mới biết đáy lòng anh thật ra có bao nhiêu lo lắng cô chỉ là nhất thời hứng thú với anh.
Phải, cô luôn tràn đầy sức sống, nhìn cái gì cũng thích, làm gì cũng nhập tâm, nhưng rời bỏ cũng rất nhanh. Giống như chuyện nhà họ Trần, tốn nhiều tâm tư như vậy, nhưng bán cổ phần xong nói vứt là vứt, sau đó hoàn toàn không thèm để ý.
Cô càng ngày càng thích anh sao?
Cứ như vậy nhìn nhau một hồi lâu, có lẽ cũng chỉ vài giây, Lương Triệu Thành vẫn chưa nói gì, sau đó cúi đầu hôn cô, hôn đến nỗi cô hoàn toàn mềm đi trong lòng anh.
Cô nhìn thấy mặt mày anh cũng mang theo vẻ trầm lắng, liền hỏi anh: “Anh thì sao, trước nay anh chưa hề nói với em, hiện tại có phải anh rất thích em không?”
Giọng nói mềm mại, rất nhẹ, lại mang theo sự ngọt ngào nồng đậm.
Anh nhéo nhéo cô, “ừm” một tiếng.
Nhưng sao cô vẫn không hài lòng, hỏi anh: “Thích bao nhiêu? Rất thích sao? Em có phải là bảo bối của anh không?”
Vốn dĩ Lương Triệu Thành còn trong tình dục, một câu này lại khiến trong lòng anh lập tức nhói.
Bởi vì một người khác từng nói với anh, cô là bảo bối của người ấy, không có cô, cuộc sống như không có màu sắc, đến sức sống cũng không còn.
Dù sao vừa nghĩ đến người kia, trong lòng anh vô cùng buồn bã.
Đặc biệt là câu này của cô khiến anh nghĩ đến, đây có phải tình thú trước kia của họ hay không, có phải người kia cứ thích ôm cô, gọi cô là bảo bối.
Anh buồn bực, trong lòng vừa ngột ngạt vừa bức bối, nhưng sự buồn bực này lại không thể nào nói ra.
Sắc mặt anh không vui.
Lâm Khê đã có sự hiểu biết nhất định với anh, sắc mặt anh lạnh lùng lại thì lập tức phát giác ra.
Vốn dĩ cô chỉ làm nũng, anh có thích cô hay không cô cũng không phải đồ ngốc, sao cô lại không biết, chỉ là thấy cô hỏi câu này, sắc mặt anh liền lạnh lùng nên lập tức cũng có chút không vui.
Cô cho rằng anh không muốn thừa nhận mình thích cô bao nhiêu.
Anh cứ luôn kiềm chế.
Mặc kệ về mặt hành động tốt với cô bao nhiêu thì cũng muốn kiềm là kiềm, tuyệt đối không đồng ý biểu hiện ra về mặt lời nói.
Cô đẩy anh ra, ngồi thẳng dậy trong lòng ngực anh, nhìn anh, vẻ không vui trên mặt cũng hiện ra.
Lương Triệu Thành:…
Bạn cần đăng nhập để bình luận