Thập Niên 90 Đại Tạp Viện Tiểu Mỹ Nhân

Chương 210 - Ai không thể rời khỏi anh chứ? 1

Lương Triệu Thành im lặng một lúc lâu rồi nói: "Cô Ngụy, tôi sẽ nói chuyện với Tiểu Khê nhưng cô ấy tự có suy nghĩ của riêng mình, Học viện Mỹ thuật vẫn luôn là lý tưởng của cô ấy, cô ấy thật sự không có hứng thú với chính trị và pháp luật."
"Mặc dù tôi không hiểu nhiều về phương diện nghệ thuật nhưng tôi vẫn nhận ra cô ấy thực sự rất thích nó. Tôi cảm thấy trạng thái hiện tại của cô ấy rất tốt. Vì vậy tôi chỉ biết cố gắng tìm hiểu nhưng chắc chắn sẽ không khuyên cô ấy chuyển sang học một trường khác."
Thật ra trong lòng anh chỉ sợ cô không đủ quyết tâm.
Cô Ngụy: "..."
Khóe miệng bà ấy nặng nề rũ xuống sau đó mấp máy môi, cảm thấy tức giận nhưng chủ nhiệm Ngụy biết chuyện này không thể nóng vội được nên đành cố gắng bình ổn tâm trạng rồi nói: "Cậu Lương, tôi nghe Lâm Khê nói hôn nhân của hai người là do bà nội Lâm Khê quyết định. Nói thật lúc đầu nghe tin em ấy kết hôn, tôi cảm thấy vô cùng lo lắng nhưng trải qua một thời gian, nhìn thấy trạng thái của Lâm Khê càng ngày càng tốt lên, chắc hẳn trong chuyện này có sự góp công không nhỏ của cậu Lương."
"Cậu Lương không muốn Lâm Khê đi học ở một nơi quá xa thật ra cũng vì muốn được ở gần chăm sóc Lâm Khê. Thật ra tôi muốn nói rằng, nếu em ấy không thi ở nơi khác mà thi ở thành phố Hoa thì có Đại học Trung Sơn cũng rất tốt."
"Với thành tích hiện tại của Lâm Khê, dám chắn sẽ không có vấn đề gì. Hay là cậu Lương khuyên nhủ Lâm Khê đăng ký vào trường Đại học Trung Sơn được không?"
Lúc nói những lời này, tốc độ nói của bà ấy cũng dần chậm lại.
Tại sao trước đây bà ấy không nghĩ đến chuyện này? Có lẽ bà ấy đã quá nóng vội và nghĩ rằng nếu đăng ký thi vào Đại học Bắc Thành thì đương nhiên sẽ đậu vào Đại học Bắc Thành, điều này đối với tương lai của Lâm Khê hay là đối với trường học của bọn họ đều là vinh dự to lớn.
Trong lòng cô chủ nhiệm Ngụy thầm thở dài một hơi.
Lương Triệu Thành gật đầu, vẫn nói câu nói kia: "Được, tôi sẽ nói chuyện với cô ấy."
Lương Triệu Thành rời đi, bên cạnh có một cô giáo trung niên là cô giáo Từ ngồi nghe cuộc trò chuyện của hai người từ nãy đến giờ, cô Từ bước đến hỏi: "Đó là chồng của Lâm Khê đúng không?"
"Đúng vậy."
Cô Nguỵ gật đầu, sau đó lại lắc đầu, trên mặt vẫn còn sự tiếc nuối: "Tôi không ngờ được đó lại là một người có vẻ ngoài chững chạc như vậy, hơn nữa còn đối xử rất tốt với Lâm Khê, có điều tôi cảm thấy thật đáng tiếc cho một hạt giống tốt như vậy."
Cô giáo Từ lại không nghĩ như vậy.
Bà ấy nói: "Chuyện này chưa chắc đâu! Cô Ngụy, cô là giáo viên chủ nhiệm của Lâm Khê, trước đây bộ dạng Lâm Khê như thế nào cô cũng đã nhìn thấy rồi."
"Nghe nói trước đây lúc bà nội em ấy qua đời vì bệnh nặng, cả người em ấy gần như suy sụp. Cô nhìn sự tiến bộ và trạng thái tinh thần hiện tại của em ấy xem, chắc chắn chuyện này có liên quan đến người ở cạnh."
"Tôi đã từng nhìn thấy rất nhiều lần, người đàn ông này đối xử với Lâm Khê rất tốt, khoảng cách từ nhà lâm Khê đến trường chỉ có vài bước chân, vậy mà ngày nào cậu ấy cũng lái xe đưa đón em ấy đi học."
"Tuy em ấy là kiểu người thông minh nhưng rốt cuộc vẫn được người nhà bao bọc bảo vệ quá kỹ, tâm tư em ấy đơn giản lại nhạy cảm, những lúc được người ta che chở thì làm việc gì cũng rất tốt. Nhưng nếu như đẩy em ấy vào môi trường khắc nghiệt thì có thể sẽ không thích ứng được rồi thất bại."
"Vì vậy, tôi thấy Lâm Khê cứ như thế này cũng khá tốt, hơn nữa chỉ cần có quyết tâm, nhiệt tình làm việc thì dù làm ở ngành nghề nào trong xã hội cũng sẽ đạt được thành tựu. Tôi thấy tranh Lâm Khê vẽ rất có tiềm năng."
"Đối với một cô gái có niềm yêu thích nghệ thuật thì tính cách thường sẽ rất yếu đuối và nhạy cảm. Có một gia đình vững chắc bảo vệ cũng xem như là chuyện tốt đối với cuộc sống của em ấy và cũng chưa chắc em ấy không thể nào đạt được thành công mà."
Cô Ngụy sững sờ một lúc lâu, có lẽ là đang nghĩ đến sự thay đổi trước và sau khi kết hôn của Lâm Khê, sau đó bà ấy không nói thêm gì nữa.
Lâm Khê chắc chắn không ngờ rằng sự cố gắng của cô trong suốt một học kỳ, cô cực kỳ vất vả mới đứng hạng ba lớp nhưng cuối cùng mọi người lại quy hết tất cả công lao cho Lương Triệu Thành.
Nếu như Lâm Khê biết, chắc chắn cô sẽ tức giận nghiến răng nghiến lợi.
Nhưng cô biết Lương Triệu Thành đã đến trường.
Thím Ngô đã nói với cô.
Vì thế buổi trưa ngay khi vừa nhìn thấy Lương Triệu Thành lên lầu, cô lập tức liền ném bút chì trên tay sang một bên rồi quay đầu hỏi anh xem chủ nhiệm lớp gọi anh đến trường để làm gì.
Trước tiên Lương Triệu Thành nhìn thoáng qua bản vẽ của cô, trên đó là kiểu dáng của một chiếc áo khoác dài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận