Thập Niên 90 Đại Tạp Viện Tiểu Mỹ Nhân

Chương 213 - Áo khoác lông vũ 1

Sau đó, anh vẫn ôm cô thật lâu.
Lâm Khê suýt chút nữa đã ngủ thiếp đi trong mơ màng, chỉ là bị những động tác nhỏ nhặt từ đôi tay của anh làm phiền nên tỉnh dậy.
Lâm Khê nhột đến không chịu nổi nữa, nhưng cô lại không có sức ngăn cản anh, đột nhiên cô nghĩ đến thím Ngô, rồi nói: "Anh nhanh đi xuống ăn cơm đi."
Lương Triệu Thành siết chặt tay lại, ở sau tai của cô nói: "Em không muốn anh ôm em ngủ sao?"
Đây là câu trả lời cho những lời cô đã nói trước đó?
Đột nhiên Lâm Khê nghĩ đến một chuyện, cô luôn nói anh phải kiềm chế sự lạnh nhạt lại, nhưng thật ra anh đối xử với cô rất tốt. Tuy rằng thường ngày anh luôn bày ra vẻ mặt lạnh nhạt, nhưng chỉ cần cô nói ra những điều cô muốn hay không muốn, anh sẽ luôn âm thầm làm cho cô.
Hiện tại, ngay cả những lời nói làm nũng nửa thật nửa giả ở trên giường anh cũng thực hiện, ngay cả cô cũng không thể nào tưởng tượng ra được, việc khó có thể làm nhất anh cũng làm cho cô, nếu cô tự mình làm, chắc sẽ mang đá đập lên chân mình.
Chỉ cần vừa nghĩ như vậy, trong lòng của cô đã lóe lên sự vui mừng ngọt ngào, tâm trạng khó chịu bởi vì bị anh làm phiền khi muốn ngủ thiếp đi vì đã quá mệt mỏi của cô cũng thoải mái hơn một chút.
Cô xoay người nằm đối mặt với anh, đưa bàn tay mềm mại sờ lên người anh: "Trước kia lúc ban ngày khi đang có người ở bên ngoài không phải chỉ cần em hôn anh một cái thì sẽ bị anh răn dạy hay sao? Bây giờ anh lại làm như vậy, những đạo lý anh từng răn dạy em đều là giả bộ sao?"
Giọng nói nhỏ và hơi khàn khàn, nhưng lại đầy sự ngây thơ và ngọt ngào khiến cho trái tim của bất kỳ ai nghe thấy đều có thể tan vỡ.
Lương Triệu Thành nở một nụ cười thật nhẹ nhàng.
Hai chuyện này làm sao có thể giống nhau?
Nhưng anh cũng không muốn giải thích bất cứ điều gì.
Chờ đến khi anh đi xuống cũng đã gần một tiếng đồng hồ sau.
Bây giờ, Lâm Khê một chút sức lực cũng không có, cô chỉ muốn ngủ, đương nhiên cho dù cô không muốn cũng không có cách nào đi xuống dưới với dáng vẻ như thế này được.
Lương Triệu Thành chờ cô ngủ rồi anh mới đứng dậy mặc quần áo.
Nhưng chờ đến khi anh mặc quần áo xong, quay đầu lại thì nhìn thấy cô đang mở mắt nhìn anh, anh đi qua thì cô hoảng hốt nhắm mắt lại, lông mi giống như lông chim đang run rẩy, tôn lên làn da trắng nõn nhiễm hồng của cô, vô cùng tội nghiệp và đáng yêu.
Khi không có chuyện gì thì cái gì cô cũng dám nói, nhưng chỉ cần một động tác của anh thôi thì cô đã sợ thành như vậy.
Trong lòng anh một mảnh mềm mại, anh đi qua và hỏi cô: "Đói không? Anh đi xuống dưới lấy vài thứ lên cho em ăn?"
Lâm Khê quấn chăn, nhắm mắt lại rồi lắc đầu.
Anh dùng ngón tay cái xoa xoa gò má của cô, anh rất thích xoa mặt cô như thế này, nhưng trên tay anh có rất nhiều vết chai, mỗi lần anh xoa đều khiến cô vừa ngứa vừa đau.
Cô không vui nên "ai ui" một tiếng rồi quay đầu vào trong chăn, khuôn mặt cũng bị chôn vùi ở trong chăn.
Anh nhân tiện nói: "Anh đi xuống trước, em cứ ngủ thêm một lúc nữa đi, một lát nữa anh sẽ đi lên với em."
Lâm Khê không có lên tiếng trả lời, anh cúi đầu hôn lên trán cô, lúc này anh mới đứng dậy đi ra ngoài.
Anh vừa đứng lên đi ra cửa thì Lâm Khê đã mở mắt ra nhìn anh, nhìn dáng người thẳng tắp của anh. Lúc này anh mặc một cái áo sơ mi còn bày ra dáng vẻ lạnh lùng cấm dục, người lạ không được đến gần, hoàn toàn khác với bộ dáng nhiệt tình khi ôm hôn cô lúc nảy, tương phản mãnh liệt nhưng lại vô cùng phù hợp. Lâm Khê nhìn anh rồi thầm nghĩ, cô thật sự thích anh rồi.
Lâm Khê nhìn lén anh như vậy, nhưng cô không ngờ lúc anh đi tới cửa thì đột nhiên quay đầu lại.
Lâm Khê chợt nhắm hai mắt lại, Lương Triệu Thành nở nụ cười, rồi mới kéo cửa đi ra ngoài.
Lương Triệu Thành đi xuống dưới nhà.
Trên bàn còn chưa có dọn cơm ra, anh đi vào bếp thì nhìn thấy thím Ngô đang nấu cái gì đó.
Thím Ngô nghe thấy tiếng động nên quay đầu lại, nhìn Lương Triệu Thành thêm hai lần rồi cười nói: "Cậu muốn ăn cơm sao? Lâm Khê có xuống ăn cùng không?"
Lương Triệu Thành nói thẳng: "Em ấy còn đang ngủ, để em ấy nghỉ ngơi thêm một chút, chúng ta cứ ăn trước, lát nữa cháu sẽ mang thức ăn lên cho em ấy sau."
Từ xưa đến nay anh luôn là một người cứng nhắc và rập khuôn, nhưng khi nói chuyện anh sẽ không bao giờ che giấu bất kỳ điều gì.
Thím Ngô hơi sửng sốt một chút, rồi lập tức vui vẻ ra mặt.
Thật ra lúc trước khi bà ấy ở ngoài cửa đã nghe được cái gì đó rồi, nhưng bà ấy cũng chỉ nghĩ đơn giản là hai người khá thân thiết, ai biết được sự thân thiết này lại thân mật đến gần một tiếng. Tất nhiên đây không phải thân thiết bình thường, lúc này bà ấy còn nghe anh nói như vậy thì càng thêm chắc chắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận