Thập Niên 90 Đại Tạp Viện Tiểu Mỹ Nhân

Chương 214 - Áo khoác lông vũ 2

Bà ấy cười nói: "Tôi nấu một ít nước đường, là món tàu hũ nước đường mà Lâm Khê rất thích, nếu một lát nữa con bé ăn không ngon miệng thì chỉ cần cho con bé ăn một ít tàu hũ nước đường là được."
Lương Triệu Thành nói: "Được."
Lương Triệu Thành giúp thím Ngô bưng đồ ăn ra bàn, vừa bày thức ăn, thím Ngô vừa cẩn thận hỏi Lương Triệu Thành: "Cậu Lương, nghe Tiểu Khê nói năm sau con bé sẽ đi học đại học ở nơi khác, đi học đại học không phải sẽ đi đến vài năm sao, trong nhà cháu có thúc giục hai người mau có con hay không?"
Lương Triệu Thành cười một chút, nói: "Không có, thím đừng lo."
Thím Ngô thở phào nhẹ nhõm.
Chuyện này bà ấy đã từng hỏi Lâm Khê, Lâm Khê cũng hoàn toàn không xem trọng chuyện này, không tim không phổi nói "không sinh, thế nào cũng phải chờ cháu học xong đại học đã". Nhưng học đại học phải mất đến bốn năm, hơn nữa bây giờ cô còn đang học lớp mười hai, cái chớp mắt này chớp một cái là năm năm. Tuy Lâm Khê còn nhỏ, nhưng tuổi của cậu Lương cũng không còn nhỏ nữa.
Nhưng khi nói chuyện này với Lâm Khê thì cô hoàn toàn không quan tâm đến, trước kia cô cũng không phải là người như vậy. Trước kia thím Ngô cảm thấy đứa nhỏ Lâm Khê này quá nhẹ dạ, tâm tư quá nặng, nhưng bây giờ đột nhiên cô trở thành một người không tim không phổi như vậy. Lại nhìn dáng vẻ này của cậu Lương, tuy rằng cậu Lương ngày thường nghiêm túc, nhìn qua có hơi dọa người, nhưng thím Ngô ngày ngày ở nhà họ Lâm, nhìn hai người họ sớm chiều ở chung với nhau, tuy rằng Lâm Khê luôn nói Lương Triệu Thành lạnh nhạt như thế này như thế kia. Nhưng trên thực tế, thím Ngô đã tận mắt nhìn thấy Lương Triệu Thành đối với cô có bao nhiêu cưng chiều dung túng, bà ấy chưa từng nhìn thấy người đàn ông nào cưng chiều vợ như vậy.
Tất nhiên là ở trong mắt bà ấy, Tiểu Khê xinh đẹp được rất nhiều người yêu thương, cậu Lương thích cô thương cô cũng là chuyện bình thường mà thôi.
Nhưng Tiểu Khê không coi trọng chuyện con cái, chuyện này kéo dài một lần là kéo đến năm năm, khiến thím Ngô rất lo lắng.
Bà ấy nghĩ đi nghĩ lại thì cảm thấy Lâm Khê chắc chắn đã bị Lương Triệu Thành làm hư rồi.
Vì vậy, bà ấy suy nghĩ một chút rồi nói: "Cậu Lương à, đâu phải lên đại học thì nhất định không thể có con? Chuyện này đâu phải không thể, cũng có người lớn tuổi thi nhiều năm mới vào được đại học, chẳng lẽ còn không cho họ sinh con sao?"
Lương Triệu Thành dịu dàng nói: "Không nhất định, nhưng việc này thuận theo tự nhiên là được, đừng để Tiểu Khê phải chịu áp lực gì."
"Ôi trời, cậu cũng đừng quá nuông chiều con bé."
Trong lòng thím Ngô rất vui vẻ, nhưng ngoài miệng bà ấy vẫn nói: "Nếu tôi nói, nếu như đi học đại học vẫn có thể có con, vậy thì có con sớm cũng tốt, dù sao tuổi của cậu cũng đã không còn nhỏ nữa. Nếu cậu không có thời gian để trông con, tôi sẽ giúp cậu, tôi nghe Tiểu Khê nói cô ấy sẽ học đại học ở thành phố Hoa phải không? Dù sao cháu trai tôi cũng đã lớn, tôi có thể đến thành phố Hoa để trông đứa trẻ cho cậu, cũng không có xa lắm."
Trong lòng của Lương Triệu Thành có hơi buồn phiền.
Lớn tuổi không phải là vấn đề.
Nhưng mỗi lần bà ấy nói tới chuyện của anh và Lâm Khê đều phải nói đến chuyện tuổi tác, chuyện này khiến anh cảm thấy hơi đau tim.
Nhưng thím Ngô cũng chỉ là có lòng tốt, anh vẫn mỉm cười thêm một lần nữa, nói: "Được."
Buổi chiều, Lâm Khê đang ngồi sửa mấy bộ quần áo trên bảng vẽ.
Lương Triệu Thành nhìn một lúc rồi nói: "Em thích làm những việc như thế này sao? Nếu muốn thì em chỉ cần chờ đến khi em hoàn thành kỳ thi tuyển sinh đại học, rồi mở một phòng làm việc?"
Chủ yếu là tìm một việc gì đó để cho cô làm.
Hơn nữa, anh cũng không thích cô có liên quan quá nhiều đến Hạ Hướng Viễn, mỗi lần họ tiếp xúc với nhau là một lần tim anh cảm thấy đau.
Lâm Khê ngước mắt lên nhìn anh, nói: "Cũng tạm, nhưng phòng làm việc thì thôi, còn không bằng mở một phòng tranh. Em làm những việc này hoàn toàn là vì bị ép buộc, em chỉ muốn mặc quần áo đẹp mà thôi, hai cái này em dự định khi đi thành phố Bắc sẽ mặc, không phải thành phố Bắc đang rất lạnh sao?"
Quần áo ở trong trung tâm mua sắm cũng không phải là xấu, nhưng chọn tới chọn lui rất nhiều kiểu dáng đơn giản đó, cô vẫn không nhịn được muốn tự mình thiết kế ra.
Mười ngày nữa là đến tết âm lịch, hai người đã bàn xong chuyện đi đến thành phố Bắc để mừng năm mới.
Thời tiết ở thành phố Tân An cũng không có quá lạnh, bây giờ cũng khoảng hai mươi độ, vì vậy quần áo bình thường mặc hàng ngày cũng được rồi. Nhưng có thể bên thành phố Bắc đã có tuyết rơi, cô thực sự không muốn mặc loại áo khoác ngoài nặng nề và áo khoác bông cả một ngày, mặc dù mặc vào cũng ấm áp, khi nhìn cũng rất có phong vị, nhưng khi mặc vào lúc bình thường thì vẫn còn quá cồng kềnh.
"Hoàn thành."
Cuối cùng cô nhìn lại từ đầu đến cuối một lần nữa, Lâm Khê ném bút chì rồi nói: "Hôm nay em sẽ mang nó đến cho thím Hà nhờ thím làm gấp giúp em."
Thím Hà là thợ may ở trong thôn, tay nghề rất tốt, chỉ cần Lâm Khê cho bà ấy bản vẽ, cô chỉ cần khoa tay múa chân vài cái thì bà ấy đã có thể hiểu được ý của cô.
Nhưng bây giờ bà ấy vẫn đang làm việc trong nhà máy của Hạ Hướng Viễn, Hạ Hướng Viễn cho bà ấy mức lương rất cao, bà ấy đã sớm không nhận công việc riêng tư từ lâu rồi.
Đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến Lương Triệu Thành không mấy vui vẻ.
Lương Triệu Thành "ừ" một tiếng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận