Thập Niên 90 Đại Tạp Viện Tiểu Mỹ Nhân

Chương 22 - Lần đầu sống chung 1

Trần Dã nghe lời nói của anh Lương trên mặt lập tức xuất hiện kinh ngạc và vui mừng.
Lâm Khê:…
Đây là lời nói lúc trước của cô vì muốn đuổi cổ người khác mà tạm thời liều lĩnh dùng. Lúc này đây thế giới yên tĩnh rồi, cái người bị cô kéo ra chắn người khác bây giờ đang giống như bức tường đứng lì trước mặt, không chút do dự gì mà đáp ứng câu nói trước đó của cô, cô bắt đầu có chút đau răng rồi đây.
Có điều cô nhìn người đứng trước mặt mình một cái.
Sau đó nghĩ về một nhà Chu Lai Căn kia, lại nghĩ còn có một nhà họ Hạ kia nữa, trước mắt người này tuy là một người lạ nhưng tốt xấu gì cũng thuận mắt hơn nhiều.
Đây xác thực là trò chơi trải nghiệm thực tế mà, Lâm Khê lặng lẽ tự nói với bản thân mình.
Hơn nữa để con người này chuyển sang đại viên bên mình sống, chắc chắn sẽ là giải pháp tốt nhất bây giờ, có thể giúp cô tránh bớt phiền phức.
Còn về người này.
Tuy là hai người đã đăng ký kết hôn rồi nhưng nhìn anh một thân lạnh lùng uy nghiêm, ánh mắt nhìn cô lại lạnh nhạt không chút dao động, một chút dịu dàng cũng không có thì cô liền biết anh đối với cô một chút hứng thú cũng chẳng thấy đâu.
Ban đầu hai người đăng ký kết hôn hình như vốn dĩ cũng là do bà nội Lâm không yên tâm cháu gái của mình, trước lúc lâm chung đã dùng mối ân tình và tình cảm cũ khổ sở cầu xin được.
“Tiểu Dã.”
Lương Triệu Thành nhìn Tiểu Dã, nói: “Anh mang chút đồ qua đây cho em, là mô hình hồi trước anh từng chơi, giờ đang ở trên bàn trong phòng anh, em tự mình qua đó xem.”
Anh lại dừng một chút, nói: “Cứ ở bên đấy chơi, anh nói chuyện với chị em một chút, lát nữa anh qua tìm em, còn có một chút đồ trong hành lý muốn đưa em nữa.”
Trần Dã nhìn chị cậu, lại nhìn Lương Triệu Thành.
Dựa vào tính cách của chị cậu, những lời trước đó khẳng định là bị bức bách đến gấp gáp mà nói ra, chị cậu có phải sẽ từ chối anh Lương hay không?
“Chị, lời lúc nãy em nói là sự thật, để anh Lương chuyển đến đây đi, nhỡ đâu tên họ Chu kia lại có tâm tư xấu gì…”
“Chị biết rồi.”
Lâm Khê nhẹ nhàng thở phào một hơi.
Sau khi nhanh chóng cân bằng lại, cô cũng đưa ra quyết định.
Cô nhìn Trần Dã, gật đầu, nói: “Được rồi, để anh Lương chuyển đến đây. Tiểu Dã, em sang bên kia chơi trước đi, chị đưa anh Lương đi xem phòng, thương lượng một chút chuyện anh ấy chuyển qua đây.”
Trần Dã nghe chị cậu nói như vậy, trong chốc lát liền yên tâm, vội đáp lại một tiếng, sau đó nhanh như chớp đã chạy ra ngoài cổng, nhanh đến nỗi Lâm Khê còn cảm thấy rằng quả là thằng em trai plastic (1).
(1) Là một cụm từ phổ biến trên mạng xã hội, dùng để hình dung tình cảm khuê mật giống như bông hoa được làm nhựa dẻo vĩnh viễn không héo tàn, bên trong lại lục đục nội bộ, nhìn thì thân mật nhưng sau lưng âm thầm trở mặt nói xấu nhau.
Trần Dã đi rồi, trong phòng cũng chỉ còn lại hai người.
Lâm Khê ngẩng đầu nhìn anh một cái, đúng lúc thấy anh đang nhìn mình bằng ánh mắt mạnh mẽ và dò xét.
Tướng mạo của anh ở đời sau cũng được coi như là đẹp trai, không phải là kiểu đẹp trai tiêu chuẩn, nhưng góc cạnh sắc nét, đường dáng mạnh mẽ, khí chất lại sắc bén hiên ngang, chắc hẳn sẽ là loại rất thu hút người khác.
Nhưng cũng vì quá cứng rắn và mạnh liệt, ánh mắt lại quá sắc sảo, cộng thêm vết sẹo bên trên khoé lông mày cho nên lúc anh dò xét người khác, dường như sẽ khiến người đó rất khó chịu được nổi.
Lâm Khê là người học mỹ thuật.
Cô thích góc cạnh sắc bén, đường nét mạnh mẽ, vững chắc gọn gàng, thân hình khung xương cơ bắp cường tráng và kiện mỹ như này.
Nhưng nhìn xa là nhìn xa, người lạ vẫn là người lạ.
Khi con người này một mình đứng trước mặt cô, dùng ánh mắt đó nhìn cô, cô rốt cuộc vẫn có chút không chịu được.
Có điều, một người như này chắc hẳn sẽ không vì vợ mình ốm liệt giường mà đi ngoại tình đâu nhỉ?
Nhưng cũng giống thế, người như này chắc hẳn sẽ rất khó tiếp nhận vợ mình đội mũ xanh lên đầu mình đấy nhỉ?
Cô nghĩ đến lời Chu Lai Căn nói lúc nãy.
Lại nghĩ đến “Lâm Khê” trước đây, mặc dù không có tự thân cảm nhận nhưng đứng ở vị trí người xem, dựa vào tính cách trước đây của “Lâm Khê” với phẩm chất và tính cách của mỗi người bên cạnh cô ấy, sự việc hướng đến chiều hướng bi thảm đó mà phát triển, thật ra là có thể đoán trước được.
Cô thở dài một hơi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận