Thập Niên 90 Đại Tạp Viện Tiểu Mỹ Nhân

Chương 227 - Chỉ cần có anh ở bên 3

Thím Ngô và bà ba biết Lâm Khê cần phải đến thành phố Bắc thì đều nhắc đến muốn đón Trần Dã về nhà bọn họ đón Tết, Trần Dã cũng vui vẻ bằng lòng đến nhà bà ba cùng Tiểu Thạch Đầu đón Tết.
Nhưng Lâm Khê lại không bằng lòng.
Đây là năm đầu tiên cô đến nơi đây, Trần Dã cũng là người thân duy nhất của cô, đối với Trần Dã mà nói, cô cũng được coi là người thân duy nhất của cậu cho nên đương nhiên là phải ở cạnh nhau.
Còn về Lương Triệu Thành, đó là chồng cô, không phải người thân cùng quan hệ huyết thống cho nên ý nghĩa không giống nhau.
Đến thành phố Bắc đón năm mới là bởi vì Lương Triệu Thành, nhưng cũng không thể vứt bỏ Trần Dã được.
Trần Dã nghe thấy lời Lâm Khê nói liền lặng lẽ quay mặt lại, trên mặt tỏ ra không thèm nhưng mũi lại bắt đầu trương phồng cay cay.
Lâm Khê biết thằng nhóc này coi trọng thể diện, còn đặc biệt chán ghét sự sến sẩm cho nên cô nói: “Em xem, em từ nhỏ đến lớn đều chưa từng rời xa Tân An đúng chứ? Hoa tuyết cũng chưa từng thấy một đóa nào, bây giờ thành phố Bắc đang là mùa tuyết rơi đầy trời, cả một thế giới đều là một mảng trắng xóa. Em ở bên ngoài đi trên đường, một chân giẫm lên đó là em có thể chìm vào trong tuyết, còn có thể nặn thành hình giống quả bóng, ở trên tuyết lăn tròn, vui biết bao nhiêu mà?”
Trần Dã khịt mũi khinh bỉ: “Chị tuổi chó à?”
Trên miệng thì tỏ ra không thèm nhưng trong lòng lại bắt đầu dao động.
Lâm Khê lại nói: “Ngày hai mươi mốt chị phải tham gia kỳ thi của học viện mỹ thuật Bắc Thành, cần phải ở lại đó đằng đẵng xấp xỉ tám ngày. Anh Lương của em đã nói rồi, chúng ta đón Tết thì đến nhà anh ý ăn bữa cơm, thời gian còn lại chúng ta đều tự mình quyết định, để anh Lương của em đưa chúng ta đi ra ngoài chơi, thế nào?"
“Còn có nhé, chị nói với em, trong nhà anh Lương của em, cứ như là giống gia đình nhà giàu nhà người ta vậy, người rất nhiều cũng rất phức tạp. Lần trước anh cả của anh ấy đến thì em cũng thấy rồi, đối với chị bới lông tìm vết, lần này chị đến nhà bọn họ, còn không biết sẽ phải làm sao nữa.”
“Nếu như bọn họ soi mói bới móc chị, hoặc là có một đứa trẻ con dựa vào tuổi tác còn nhỏ mà sỉ mả chị, chị cũng không thể ở trước mặt cha mẹ anh Lương cãi nhau với đứa trẻ con đó được. Nhưng em thì lại khác, em cũng là một đứa trẻ con, còn là người thân duy nhất của chị, nếu như bọn họ bắt nạt chị, em phản kích bọn họ, như vậy thì lại đơn giản hơn nhiều rồi.”
Lúc này Trần Dã trong chốc lát đã đồng ý rồi.
Lương Triệu Thành biết rằng đó là những câu nói để cô khuyên Tiểu Dã, nhưng trong lời nói này, không hẳn không chứa nỗi lo lắng của cô.
Cô rất nhiều lần đã biểu đạt qua với anh, nhỡ đâu người trong nhà anh không thích cô thì phải làm sao.
Vì vậy vào buổi tối, sau khi lên giường, anh vẫn vỗ về cô một chút, anh nói với cô: “Tiểu Khê, em không cần phải lo lắng bọn họ sẽ có thái độ gì với em, anh từ nhỏ đều là ở trường nội trú trong quân đội lớn lên, cùng với bọn họ cũng không thân quen gì. Mẹ kế của anh và hai đứa con của bà ta thì anh lại càng dường như không có chung sống qua lại gì, anh sẽ không để cho bọn họ làm khó em. Còn về cha anh, ông ấy nể mặt phần tình cảm năm đó của cha em và bà nội em, chắc chắn sẽ không quá đáng.”
“Em biết mà.”
Lâm Khê giơ tay nắm lấy tay của anh, tay của anh rất lớn, hai tay của cô mới có thể nắm hết, nhiệt độ trên tay của anh rất cao, mặc kệ là lúc nào nắm thì cũng đều nóng như thế, so với khí chất của con người này thì dứt khoát là tương phản. Cô nhìn bàn tay đang trên tay cô, sờ rồi lại nắn sau đó cười nói.
“Em chỉ nói như thế với Tiểu Dã, anh biết mà, đây là năm đầu tiên chúng ta ở cùng nhau, mặc kệ là thiếu anh hay là thiếu Tiểu Dã thì trong lòng em cũng đều không thoải mái, chỉ có khi hai người bọn anh ở bên cạnh em, trong lòng em mới cảm thấy tròn vẹn.”
“Hơn nữa em tin tưởng Tiểu Dã, đưa nó đi thành phố Bắc chơi, tiếp xúc với những người khác nhau, cũng là rèn đúc cho nó, dù sao có anh ở đây, em cũng không lo lắng sẽ gây ra tai họa gì.”
Nói xong cô lại cười, ngẩng đầu đưa mắt nhìn anh, núm đồng tiền hiện nhẹ, đôi lông mày cong cong, nhẹ giọng nói: “Chỉ cần có anh ở đây, em không hề lo lắng sẽ bị người khác bắt nạt, em chỉ sợ anh bắt nạt em.”
Lương Triệu Thành trở tay nắm lại lấy tay cô, trong chốc lát không biết nói gì mới đúng.
Cô lúc nào cũng luôn có thể khiến trái tim anh loạn nhịp, chua xót bất thường.
Lâm Khê không nghe thấy anh nói chuyện nên vươn người ra, áp môi mình vào môi anh mà hôn rồi nói: “Có không vậy?”
Môi anh vẫn luôn khô rát và nóng, khiến cho trái tim người hôn lên loạn nhịp không thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận