Thập Niên 90 Đại Tạp Viện Tiểu Mỹ Nhân

Chương 235 - Đến thành phố Bắc 2

Chờ đến khi Trịnh Siêu rời đi, Lâm Khê nhịn không được nhỏ giọng hỏi Lương Triệu Thành: “Anh Lương, anh vào thời còn trẻ cũng có dáng vẻ thẹn thùng nhút nhát như anh ấy sao?”
Lương Triệu Thành: ???
Trong tàu có máy sưởi, tàu một đường hướng về phía bắc, độ ấm trong toa tàu cũng không có biến hóa, thậm chí đến sáng sớm hôm sau tỉnh lại toàn bộ toa tàu vẫn còn cảm giác dễ chịu ấm áp, chỉ là trên cửa sổ pha lê lại bám một tầng hơi nước thật dày.
Trần Dã đứng lên cầm khăn lau kính, sau đó la lên một tiếng, sợ tới mức Lâm Khê thiếu chút nữa từ trên giường tầng lăn xuống.
Cô ngồi dậy, còn có chút ngái ngủ, hỏi Trần Dã: “Làm sao vậy? Có chuyện gì thế?”
“Tuyết rơi kìa.”
Trần Dã quay đầu lại nhìn cô, rồi lại nằm bò trên cửa sổ nhìn ra bên ngoài, nói: “Thật nhiều tuyết, bên ngoài toàn bộ đều là màu trắng.”
Trong giọng nói của cậu tràn đầy hưng phấn.
Lâm Khê nghe xong cũng tò mò, người trẻ tuổi ai lại không thích tuyết chứ? Cầm quần áo phủ thêm rồi đi xuống giường, giống như Tiểu Dã cùng nhau nhìn ra bên ngoài.
Trần Dã lại nói: “Nhưng một chút cũng không lạnh.”
“Em ngốc đấy à?”
Lâm Khê chê cười cậu: “Máy sưởi trong tàu còn đang sưởi mà, chờ buổi chiều xuống xe rồi đi ra ngoài thử xem có lạnh hay không.”
Trần Dã nghiêng đầu liếc mắt nhìn cô, nhưng căn bản mặc kệ cô, quay đầu lại nhìn ra bên ngoài còn tràn đầy hưng phấn.
Hai cái giường phía dưới đều trống không, Lâm Khê nhìn đồng hồ, cũng mới hơn 7 giờ.
Lâm Khê đã xem qua bản đồ trạm dừng, lúc này hẳn là sắp đến Thương Khâu, có phải toàn bộ phương bắc đều có tuyết rơi đúng không?
Cô sửa sang lại quần áo một chút, sau đó đi đến toilet rửa mặt, chờ qua một lát phỏng chừng người lại nhiều lên, rửa mặt xong lại túm Trần Dã đi qua toa ăn uống ở cách vách. Quả nhiên là nhìn thấy Lương Triệu Thành và Trịnh Siêu đang ngồi ở bên kia ăn sáng, bữa sáng rất đơn giản, là trứng luộc nước trà, nhưng Lâm Khê ăn rất ngon miệng.
Quả nhiên không bao lâu đến Thương Khâu, Trần Dã vụt ra ngoài muốn đi xuống chơi, Lâm Khê chỉ kịp nói với cậu một câu: “Tàu chỉ dừng có bốn phút thôi đó, chỉ được đứng ở cửa nhìn một cái thôi, đừng xuống tàu.” Nói xong người đã không còn, chưa kịp nhắc cậu khoác thêm áo lông vũ rồi hẵng đi!
Qua một lát sau, Trần Dã mang theo cái mũi và lỗ tai đều đỏ bừng trở về, cậu còn tưởng rằng chị cậu lại muốn cười nhạo cậu một hồi, nhưng lúc này Lâm Khê lại chỉ lấy áo khoác lông vũ bao lấy cậu, chờ trên người ấm lại rồi mới cởi ra.
Tuy nói là phải ngồi trên xe lửa hơn ba mươi tiếng đồng hồ, nhưng nhiều người đi cùng nên thời gian trôi qua cũng rất nhanh.
Cùng nhau đánh bài, trò chuyện một lát, lại ngủ một giấc, rất nhanh đã đến trạm xe lửa.
Lương Triệu Thành đã nói là không cần đón, nhưng tướng quân Lương vẫn kêu tài xế đến chờ ở bên ngoài.
Người nhà Trịnh Siêu bên kia cũng cử người tới đón, hai bên xuống ga tàu hỏa liền cáo biệt.
Tài xế nhà họ Lương sau khi đón được người còn quan sát Lâm Khê một phen.
Vợ ông ta cũng làm giúp việc ở nhà lớn, đã nhiều lần hỏi qua ông ta rằng: “Nghe nói cậu hai nhà tướng quân Lương cưới một cô gái mồ côi ở Tân An phải không? Nghe nói là bởi vì bà nội của cô gái mồ côi trước kia là bảo mẫu của nhà vợ Lương tướng quân, sau đó lại chiếu cố cậu hai nhà họ Lương mấy năm, nên lúc sắp qua đời đã dùng ân tình buộc cậu hai nhà họ Lương cưới cô cháu gái? Có phải là sự thật hay không? Thật đáng tiếc cho cô gái nhà tham mưu trưởng Dung, rõ ràng là một cuộc hôn nhân tốt, lại bị người khác làm cho rối tung lên.”
Tài xế tuy rằng là tài xế của tướng quân Lương, nhưng ông ta đối với chuyện của Lương Triệu Thành cũng không rõ lắm, ông ta mắng vợ mình vài câu, kêu bà ta đừng nghe những lời đồn ở bên ngoài.
Ngoài miệng thì ông ta mắng vợ mình như vậy, nhưng bên tai nghe nhiều những lời này, cũng dần dần tin theo.
Cho nên lúc nhìn thấy Lâm Khê nhịn không được mà nhìn nhiều thêm vài lần.
Thật ra không chỉ ông ta, ngay cả tài xế nhà Trịnh Siêu lúc đến chào hỏi rồi trước khi rời đi cũng quan sát chị em Lâm Khê một phen.
Tài xế để Lương Triệu Thành ngồi ở ghế phụ đằng trước, Lương Triệu Thành lại quay đầu nói với Tiểu Dã: “Phía trước tầm nhìn tốt, em ngồi ở phía trước đi.”
Tiểu Dã đương nhiên nghe lời làm theo.
Sau khi xe bắt đầu chạy, Lâm Khê nghiêng đầu thấp giọng nói chuyện với Lương Triệu Thành: “Anh ở trong nhà lớn của các anh có phải rất có danh tiếng không? Em thấy ở bên này khẳng định là có không ít người bàn luận về vợ anh.”
Cô đương nhiên chú ý tới ánh mắt nhìn trộm cô của hai người tài xế, trong mắt bọn họ không phải là thuần túy tò mò về cô, mà là một ánh mắt phức tạp xem lẫn sự ngoài ý muốn, giật mình và kinh ngạc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận