Thập Niên 90 Đại Tạp Viện Tiểu Mỹ Nhân

Chương 247 - Cực kỳ đẹp 2

Đương nhiên cô ấy khen Lâm Khê cũng là cô ấy thật sự cảm thấy cô gái này cũng không tệ lắm, hai là cô ấy nhìn ra Lương Triệu Thành rất để ý đến cô gái này. Cô ấy không hy vọng chồng mình bởi vì chuyện này mà xảy ra xung đột với Lương Triệu Thành, mâu thuẫn trong gia đình còn có thể giảm bớt. Nhưng nếu xen vào chuyện giữa hai vợ chồng nhà người ta, nếu làm không tốt, lúc đó có lẽ tình cảm giữa hai bên sẽ hoàn toàn rạn nứt.
Đúng, là hai bên, ở trong mắt Lương Hằng Nghị, Lương Triệu Thành là em trai anh ấy thì vĩnh viễn đều là em trai anh ấy, anh ấy nói anh, dạy anh, quản anh đều là chuyện hiển nhiên. Nhưng ở góc nhìn của Tôn Văn Anh, Lương Triệu Thành có thể cãi lời cha mình như vậy, còn anh ấy chỉ là anh trai, anh có thể nghe lời anh ấy sao? Hai anh em họ đều đã kết hôn, có vợ con rồi, đã trở thành hai gia đình nhỏ rồi.
Lương Hằng Nghị nhìn vợ mình.
Anh ấy đương nhiên vẫn còn bất mãn, nhưng qua đi mấy tháng, lần trước là giận dữ sau đó lại trở thành không yên tâm, nên có cho người đi điều tra lại về tình huống của cô và em trai mình một phen, xem xong kết quả điều tra, cảm quan rốt cuộc cũng thay đổi một chút.
Mấu chốt là, em trai anh ấy đã kết hôn với người ta rồi, hiển nhiên cũng đã chắc chắn rồi, anh ấy còn có thể làm gì chứ?
Anh ấy trầm mặc một chút rồi nói: “Cô ta đúng thật là khá thông minh.”
Nói đến thành tích và chuyện thi đại học, cùng với những tình huống trong nhà cô, Tôn Văn Anh nghe được quả thực là trợn mắt há hốc mồm. Ngay sau đó cô ấy nghĩ đến Chu Vấn Bình và Lương Tuyết Đình, cô ấy lắc đầu, nói: “Chờ dì Chu và Tuyết Đình biết được, sẽ lại là một hồi rắc rối nữa cho coi.”
Mùng một năm mới.
Ngày hôm sau lúc Lâm Khê tỉnh lại, cũng không thấy được sắc trời như thế nào, bởi vì tấm màn che nắng dày nặng được kéo kín mít, cô chỉ nghe thấy mỗi âm thanh tích tắc của đồng hồ báo thức ở đầu giường, và cách bố trí xa lạ trong phòng, bên cạnh cũng không có người.
Cô chống giường ngồi dậy, lập tức cảm giác được toàn thân khó chịu.
Cô nhíu mày, trong đầu lập tức hiện lên một số hình ảnh hồi tối hôm qua, sau đó ngẩn ngơ.
Ngây người trong chốc lát, duỗi tay bật đèn trên đầu giường, ánh đèn màu vàng vừa bật lên, trong phòng lập tức sáng lên, cô quay đầu nhìn đồng hồ báo thức ở đầu giường, lập tức bị dọa cho nhảy dựng, thế mà đã hơn 9 giờ rồi. Cô không để ý đến cảm giác khó chịu trên người, nhìn trên giường, duỗi tay cầm lấy một cái áo ngủ dài, xốc chăn lên, mặc áo ngủ rồi đi xuống giường, đi tới cửa phòng, mở cửa ra, nhìn thấy ở bên ngoài phòng khách, Lương Triệu Thành đang ngồi trên sô pha đọc báo.
Phòng mà bọn họ đặt là phòng gia đình, một phòng khách hai phòng ngủ, Trần Dã không trở về, nên chỉ có hai người bọn họ ở.
Lúc trước mỗi buổi sáng của kỳ nghỉ, lúc rời giường, chỉ cần Lương Triệu Thành có ở nhà, Lâm Khê luôn sẽ dính anh quấn quýt si mê một phen, nhưng lúc này lại không hề có tâm trạng này.
Cô oán giận anh: “Sao anh lại không gọi em dậy, đã muộn như vậy, chờ đến nhà anh cũng hơn 10 giờ rồi.”
Tối hôm qua ngủ không được ngon lắm, trừ bỏ thời gian hai người lăn lộn không biết bao nhiêu lần ở ngoài, còn có tiếng pháo hết lần này đến lần khác vang lên, trong lúc đó cô đã rất nhiều lần bị những âm thanh đó làm cho tỉnh lại, cô nhớ rõ vì chuyện này mà cô còn quyến rũ anh làm thêm một nháy nữa, sau đó được anh ôm vào lòng mà ngủ.
Ngược lại là buổi sáng lại không có tiếng pháo trúc nên cô ngủ đến ngon lành, kết quả ngủ một chút đã ngủ quá giờ.
Lương Triệu Thành liếc nhìn cô, mặt không biểu cảm, càng không có ý định đứng lên, nhưng anh vẫn để báo sang một bên, sau đó cầm một cái ly ở trên bàn vuông nhỏ lên, rót một ly sữa đậu nành ở trong phích ra: “Đi mấy giờ cũng được, đi đánh răng rửa mặt đi, sau đó ăn gì đó đã.”
Lâm Khê nhìn sữa đậu nành nóng hầm hập bốc lên hơi khói, lập tức cảm thấy không đúng.
Anh đang lạnh mặt với ai vậy?
Cô chần chờ hỏi anh: “Có chuyện gì sao?”
Anh nhìn cô: “Đi đánh răng rửa mặt trước đi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận