Thập Niên 90 Đại Tạp Viện Tiểu Mỹ Nhân

Chương 277 - Chuyện gì cũng chỉ biết chiều theo cô 2

“Được rồi mẹ, chuyện này cũng không phải chuyện ngày một ngày hai, Bá Dung cũng không để ý những chuyện bên ngoài, có nhiều chuyện anh ấy không biết cũng là bình thường, tin rằng sau ngày hôm nay anh ấy sẽ xử lý.”
Quân đoàn trưởng Trịnh bước đến dỗ dành mẹ mình.
Sau đó lại nói: “Thời tiết lại xuống âm độ rồi, có lẽ chiều nay lại có tuyết rơi, con thấy hay là để Triệu Thành đưa vợ về trước đi.”
Nói xong câu này lại gọi Trịnh Siêu đến: “Siêu, con lái xe đưa hai đứa nó đến đó, đưa cả Tiểu Dã cùng đi, Tiểu Dã không ở khách sạn, sau đó con lại lái xe đưa thằng bé về đây, mấy ngày nay để thằng bé ở lại nhà chúng ta.”
“Vậy thì không được.”
Lương Vệ trước đó nghe thấy bà cụ Trịnh xụ mặt dạy dỗ mẹ mình, ngay cả ông nội mà trước nay cậu vẫn rất sợ và cha ruột mình cũng bị dạy dỗ, còn đang ngẩn ngơ, nghe thấy ông Trịnh nói muốn để anh Tiểu Dã ở lại đây, lập tức kháng nghị: “Ông Trịnh, ông không thể giúp Quân Đình cướp anh Tiểu Dã với cháu được.”
Quân đoàn trưởng Trịnh vỗ lên người cậu cười nói: “Cái gì mà cướp hay không cướp, anh Tiểu Dã muốn ở đâu thì ở đó, nếu không được thì cháu cũng ở lại đây với thằng bé một đêm.”
Có những lời ngây ngô của trẻ con, bầu không khí cuối cùng cũng hòa hoãn hơn một chút.
Có điều quân đoàn trưởng Trịnh đã lên tiếng, lại nói đến lý do thời tiết, cho dù là ai cũng không tiện giữ lại nữa.
Tôn Văn Anh dù muốn nói gì lúc này cũng không dám lên tiếng nữa.
Trịnh Siêu đưa Trần Dã đi theo Lâm Khê và Lương Triệu Thành đến nhà khách.
Có điều khi đến nhà khách, Trịnh Siêu lại xách Trần Dã lên nói là đói rồi, muốn đến nhà ăn của nhà khách ăn chút gì đó.
Cơn tức giận của Trần Dã vẫn chưa hoàn toàn lắng xuống, nghe Trịnh Siêu nói muốn đi ăn liền buồn bực nói: “Nhà ăn vẫn chưa mở.”
Giờ đang là lúc đầu năm mới, cho dù là nhà ăn của nhà khách cũng không phải là phục vụ suốt hai mươi tư giờ.
Trịnh Siêu vẫn xách cậu lên nói: “Vậy chúng ta sẽ đến nhà ăn lớn, bên kia nhất định sẽ có đồ ăn bán. Lát nữa trên đường đi lỡ như tuyết rơi nhiều, chúng ta bị kẹt ở trên đường, không thể thiếu đồ ăn thức uống được, chúng ta đi mua một vài thứ để mang theo.”
Trần Dã nhìn quét qua anh ấy, cuối cùng vẫn đi theo.
Đợi sau khi hai người bất chấp tuyết rơi nặng hạt đi đến nhà ăn lớn, nhưng nhà ăn lớn cũng không mở cửa. Trần Dã nhìn chằm chằm cánh cửa đóng chặt của nhà ăn lớn vài giây, quay lại nhìn Trịnh Siêu. Trịnh Siêu lúng túng cười ‘ha ha’ hai tiếng, nói: “Đi thôi, chúng ta về nhà khách ngồi ở bên dưới một lúc, chắc một lúc nữa nhà khách sẽ có bữa trưa. Chúng ta ăn trước sau đó mua một ít lương khô cho chị gái và anh rể em ăn trên đường đi.”
Trần Dã nhìn anh ấy, anh coi em là kẻ ngốc à?
Trịnh Siêu ra vẻ như một người tốt cười một tiếng: “Dù sao em cũng phải cho chị gái và anh rể em một chút thời gian riêng tư.”
Trận cuồng phong bão táp vừa rồi, anh ấy nhìn mà trong lòng cũng co rút, dù sao anh hai Lương cũng phải an ủi chị dâu thật tốt mới được.
Trần Dã cuối cùng cũng không lên tiếng nữa.
Lương Triệu Thành kéo tay Lâm Khê trở về phòng.
Về đến phòng, Lâm Khê mới thấp giọng nói với anh: “Anh bóp đau tay em rồi.”
Lương Triệu Thành buông lỏng tay ra một chút, nhưng bàn tay đang nắm lấy cô vẫn không buông ra, vẫn không hề lên tiếng.
Lâm Khê quay lại nhìn anh, bỗng nhiên cười cười, dịu dàng nói: “Em không sao.”
Cô lại nhớ đến ban đầu lúc vừa mới đến thế giới này, lúc đó thực sự đã từng lo lắng. Lo lắng rằng người nhà họ Chu bị lợi ích dụ hoặc làm đỏ mắt, nổi tâm tư trực tiếp giết người chiếm nhà với cô và Tiểu Dã. Lo lắng nhà họ Hạ vì trả nợ tiền đánh bạc mà không biết sẽ làm ra chuyện gì. So sánh với những an toàn thân thể đó, những chuyện như bây giờ thực sự hoàn toàn không để ý.
Bởi vì cô cũng biết, anh ở bên cạnh cô. Anh chắc chắn sẽ không để cô phải chịu sự tổn thương chân chính nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận