Thập Niên 90 Đại Tạp Viện Tiểu Mỹ Nhân

Chương 286 - Rối loạn 2

Lương Triệu Thành thấy ban đầu cô nói chuyện, ánh mắt lóe lên, trong lời này cũng có nhiều sơ hở.
Ví dụ như ý của cô là đã từng nghe qua tên của anh ấy, xem qua tranh của anh ấy, nhưng không hề quen biết người này.
Nhưng trước đó lúc cô nhìn thấy người này từ xa, trước hết là ngẩn ra một chút, sau đó mới biết tên của anh ấy.
Nhưng những lời cô nói sau đó lại rất chân thành.
“Đi thôi.” Anh nói.
Sau đó Lương Triệu Thành vẫn luôn im lặng.
Nhưng bình thường anh cũng không hay nói nhiều, người nói nhiều là cô, làm đủ mọi chuyện cũng là cô.
Có điều ngày hôm nay cô hoàn toàn không có tâm tư để nói chuyện, để làm gì đó.
Cô đang suy nghĩ những chuyện khác.
Nói thật, việc gặp được Phó Vân Lương có tính công kích khá lớn đối với cô, không chỉ công kích trong một khoảnh khắc đó mà còn có tác dụng lúc về sau, cũng càng ngày càng nặng.
Không chỉ bởi vì Phó Vân Lương là họa sĩ mà cô kính trọng, là thầy giáo của cô.
Cũng là bởi vì cô nghĩ đến một chuyện khác, đó chính là cô có thể gặp được Phó Vân Lương, vậy liệu rằng cô có thể gặp được những người khác của kiếp trước hay không? Ví dụ như cha mẹ, ông bà nội ông bà ngoại của cô?
Điều này khiến cho cô kích động, lại có chút hoảng hốt.
Ban đầu cô xuyên đến Tân An, một thời đại hoàn toàn xa lạ, một nơi hoàn toàn xa lạ, cảm thấy đây giống như một thế giới khác vậy, hoàn toàn không nghĩ đến phương diện này. Bây giờ chuyện này bỗng nhiên lại bày ra trước mặt cô.
Cô phải làm sao?
Đêm nay, hai người đều có chút mất ngủ.
Ngày hôm sau, Lương Triệu Thành đưa Lâm Khê đi thi, quả nhiên nhìn thấy một trong những giám thị coi thi có Phó Vân Lương. Anh ấy nhìn thấy Lâm Khê, còn đặc biệt cười với cô, hai người chào hỏi.
Buổi thi lúc chiều là vẽ vật thật ở bên ngoài.
Lúc còn chưa đến giờ, Lương Triệu Thành đã đợi ở bên ngoài. Khi hết thời gian, Lâm Khê nộp tác phẩm rồi ra ngoài trường thi nói với Lương Triệu Thành, nhưng lại nói rằng: “Đợi em một chút, em muốn nói vài câu với thầy Phó, tạm biệt một câu.”
Sắc mặt Lương Triệu Thành lập tức trầm xuống.
Cô nhìn thấy, nhưng lại không quá chú ý đến việc giải thích điều gì với anh.
Cô thấy thí sinh ở bên kia đã lục tục nộp tác phẩm, Phó Vân Lương đang giúp một giám thị coi thi khác sắp xếp tác phẩm, có thể lát nữa sẽ phải đi.
Cô kéo tay anh một cái, nói: “Anh đừng hiểu lầm, hay là anh cùng em qua đó đi.”
“Đi thôi.” Anh nói.
Anh cùng cô qua đó, nhưng vẫn đứng ở cách đó vài bước, để cô bước lên nói chuyện với Phó Vân Lương.
Phó Vân Lương thấy cô đến, hình như cũng rất vui mừng, anh ấy quay sang nói với giáo viên bên cạnh một câu gì đó, giáo viên đó cười gật đầu với Lâm Khê, sau đó Phó Vân Lương đứng lên tiếp đón cô.
Trước hết anh ấy cười gật đầu với Lương Triệu Thành, sau đó nói với Lâm Khê: “Hôm nay bạn học Lâm vẽ rất tốt, trước đây thầy của tôi đã từng gọi điện thoại cho giáo viên của các em hỏi về thành tích của em, em thi đỗ ở đây chắc chắn là không có vấn đề, đợi đến tháng chín chúng ta sẽ gặp lại nhé.”
Nói xong dừng lại một chút, rồi tiếp tục: “Mặc dù bây giờ là lớp mười hai, nhưng thành tích môn văn hóa của em chắc là không có vấn đề gì, cũng không nên buông lỏng việc luyện tập cơ sở chuyên ngành. Nghe nói mấy năm nay Tân An thay đổi rất lớn, nếu như có thể dùng bút vẽ của em ghi chép lại những thay đổi này thì nhất định sẽ rất động lòng người.”
Chắc chắn là anh ấy đã thích phong cách của cô.
Bởi vì phong cách của cô đã từng chịu rất nhiều ảnh hưởng từ anh ấy.
Mặc dù anh ấy đã trẻ ra, cách nói chuyện cũng không có cảm giác phong phú như ba mươi năm sau, nhưng vẫn khiến người ta kinh ngạc như vậy.
Ban đầu Lâm Khê thực sự là đã cân nhắc nhiều phương diện của bản thân rồi mới thật lòng lựa chọn Học viện Mỹ thuật Hoa Thành, nhưng lúc này nghe thấy Phó Vân Lương nói những lời đó, không hiểu sao lại có cảm giác thương cảm cùng phiền muộn. Cô mấp máy môi, sau đó nói: “Thầy giáo, em, có lẽ em sẽ chọn Học viện Mỹ thuật Hoa Thành.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận