Thập Niên 90 Đại Tạp Viện Tiểu Mỹ Nhân

Chương 287 - Rối loạn 3

Phó Vân Lương nghe cô nói vậy, hiển nhiên là rất kinh ngạc. Sự nhiệt tình và nụ cười thân thiết ban đầu trên gương mặt cũng dần dần biến mất.
“Học viện Mỹ thuật Hoa Thành, tại sao?”
Anh ấy nói: “Cho dù là giáo sư trong trường học hay là những phương diện khác, trường chúng tôi đều không kém hơn Học viện Mỹ thuật Hoa Thành, học vẽ ngoại trừ năng khiếu và nỗ lực ra, cũng không thể thiếu được sự ngấm dần của môi trường xung quanh. Ở đây chắc chắn em sẽ nhận được sự giúp đỡ từ rất nhiều mặt và càng nhiều cơ hội.”
Nói xong dừng một lúc rồi lại tiếp tục: “Lâm Khê, thầy giáo của tôi rất tán thưởng tranh vẽ của em. Thầy ấy khen tác phẩm của em tràn đầy linh khí mà không mất đi khói lửa nhân gian, có thể kết hợp cái đẹp và hiện thực rất tốt. Thầy ấy rất hi vọng em có thể đến trường học của chúng tôi, thậm chí còn đặc biệt gọi điện thoại đến trường học của em hỏi giáo viên chủ nhiệm về thành tích môn văn hóa của em. Lâm Khê, hi vọng em có thể cân nhắc thận trọng.”
Thầy giáo của anh ấy?
Lâm Khê ngẩn người, thầy giáo của anh ấy là ai?
Thầy Tề Vĩnh Cơ.
Đó là một vị họa sĩ được đời sau ngưỡng mộ, một bức tranh có thể bán đấu giá được mấy triệu cho đến hơn mười triệu nhân dân tệ.
Cô chưa từng gặp ông ấy, chỉ thấy bức chân dung của ông ấy trong học viện.
Ông ấy khen tác phẩm của cô tràn ngập linh khí lại không mất đi khói lửa nhân gian?
Nhịp tim của Lâm Khê tăng lên bình bịch.
Cô mấp máy môi, nhất thời không thể nói ra câu: “Không, em sẽ không suy xét.”
Phó Vân Lương thấy dáng vẻ, sắc mặt của cô lại hòa hoãn lại, bật cười nói: “Ngoài ra tôi cũng có lòng riêng của mình, thực ra tôi có ý định mở một cuộc triển lãm, mười năm cải cách mở cửa này phong cảnh thay đổi rất nhiều. Em lớn lên ở Tân An, chắc chắn sẽ có cảm xúc rất sâu sắc. Tôi hi vọng em có thể đến đây, gia nhập vào kế hoạch và xúc tiến của hạng mục này. Có điều cũng phải đợi em vào trường rồi nói sau.”
Lâm Khê:
Cô không biết về triển lãm tranh của ba mươi năm trước, nhưng cô lại biết hàng loạt tập tranh của Phó Vân Lương và một số bậc thầy trong ngành khác. Mỗi một bức dường như đều đang ghi lại một câu chuyện, một sự thay đổi, thời đại phát triển thì ý cảnh càng phong phú, gia nhập vào kế hoạch và xúc tiến của hạng mục này, thật khiến người ta động lòng.
Lúc Lâm Khê rời đi, Phó Vân Lương còn viết cho cô một tờ giấy, trên đó có ghi số điện thoại của anh ấy, nói với cô ấy rằng có chuyện gì thì có thể liên lạc với anh ấy.
Lâm Khê cầm lấy tờ giấy kia, gần như không hề nghĩ ngợi, xé tờ giấy kia ra một nửa, để lại số điện thoại của mình cho anh ấy.
Lúc này mới tạm biệt ra về.
Lúc ra về, sắc mặt của Lâm Khê hoảng hốt.
Chủ ý của cô trước nay luôn kiên định, Lương Triệu Thành chưa từng thấy bộ dạng này của cô.
Anh nắm lấy tay cô, gần như muốn bóp gãy xương tay của cô.
Lâm Khê cảm thấy đau đớn, sau đó mới phản ứng lại, vội vàng rút tay ra nói: “Đau quá, sao lại nắm tay em đau như vậy chứ?”
Lương Triệu Thành: Bây giờ mới phản ứng lại sao?
Anh nói: “Em đang nghĩ gì? Không phải thực sự đã bị thuyết phục, muốn đến đây học chứ?”
Ánh mắt Lâm Khê hiện lên một tia do dự.
Anh vốn chỉ thuận miệng dò xét, nhìn thấy sự do dự thoáng qua trong ánh mắt của cô, lửa giận trong lòng lập tức nổi lên: “Em thực sự đang suy xét?”
“Em...”
Lâm Khê hoảng hốt một chút, thật ra cô cũng không phải đang suy nghĩ việc này, chỉ là trong lòng cô có chút hỗn loạn.
Cô lắc đầu đáp: “Em cảm thấy hơi hỗn loạn, chúng ta quay về rồi nói đi.”
Trên đường đi, hai người cũng không nói gì nữa.
Trở về, Lâm Khê cũng không biết nên nói thế nào, nên nói từ đâu.
Cô thấy sắc mặt Lương Triệu Thành âm u lạnh lẽo chưa từng thấy.
Cô bước đến kéo lấy tay anh: “Anh nghe em nói trước đã.”
“Em nói đi.” Anh nói.
“Không phải là em đang cân nhắc.”
Cô đáp: “Chỉ là đầu em có hơi đau, em hơi thích giáo viên trong trường học này, cũng cảm thấy rất hứng thú với hạng mục mà thầy Phó nói. Anh để em suy nghĩ thật thấu đáo có được không?”
Không chỉ là hạng mục hấp dẫn, còn có sự rối loạn thời không của quá khứ và hiện tại, khiến lòng cô rất khó mà bình tĩnh.
Lương Triệu Thành nhìn cô thật kỹ, hiển nhiên là nhìn ra vẻ mặt mờ mịt phức tạp của cô, không biết là đang nóng nảy bất an điều gì, chỉ là gặp mặt vài lần, vài câu nói ngắn ngủi mà đã ảnh hưởng đến cô lớn như vậy?
Bạn cần đăng nhập để bình luận