Thập Niên 90 Đại Tạp Viện Tiểu Mỹ Nhân

Chương 297 - Không thể giải tỏa mối hận thù trong lòng tôi 1

Tất cả mọi người đều nhìn về phía cánh cổng.
Gương mặt của Trương Tú Mai và Tiền Anh Tử khi nhìn thấy người xuất hiện ở cổng đều trở nên biến sắc.
Vốn Trương Tú Mai đang quỳ trên mặt đất, vừa quay đầu lại, trực tiếp nằm co quắp trên mặt đất.
Vừa rồi xảy ra nhiều chuyện như vậy, cảm xúc của Lâm Khê đều rất tốt, hiện tại cô đột nhiên khóc, đương nhiên Lương Triệu Thành sẽ phát hiện ra.
Anh nhìn cô, sau đó nắm tay cô và nói: "Không có việc gì, đừng sợ.”
Lâm Khê lắc đầu, cô không sợ, cô có cái gì phải sợ?
Cô chỉ là quá phấn khích, mất kiểm soát trong một chút mà thôi.
Trong chốc lát, những người bên ngoài đã bước vào hết.
Đứng ở phía trước là một người đàn ông trung niên có dáng vẻ uy nghiêm, bên cạnh ông ấy là hai người phụ nữ trung niên, một người búi tóc, mặc dù có hơi lớn tuổi và tiều tụy, nhưng khuôn mặt lại vô cùng tinh xảo. Sau đó là một người phụ nữ có sáu bảy phần giống Lâm Khê vừa tiến vào thì đã bước về phía trước một bước, ánh mắt đảo qua người phía sau, sau đó dừng lại ở trên mặt Lâm Khê. Lâm Khê liền thấy môi của bà ấy hơi run rẩy, nước mắt rơi xuống, đại khái là bà ấy đang muốn gọi tên Lâm Khê, lại không biết gọi cô để làm gì, cứ ngơ ngác nhìn Lâm Khê và rơi nước mắt.
Lúc này Lâm Khê đã phản ứng lại từ khiếp sợ không khống chế được lúc mới nhìn thấy bọn họ, suy nghĩ cũng trở nên rõ ràng hơn rất nhiều.
Cô cũng sững sờ khi thấy phản ứng của người phụ nữ, rồi sau đó chuyển sang cặp vợ chồng trung niên bên cạnh bà ấy.
Người đàn ông trung niên chỉ nhìn thoáng qua Lâm Khê, trong mắt tuy có kinh ngạc nhưng cũng không đến mức kích động, ông ấy gật đầu với Lâm Khê, rồi nhìn về phía Trương Tú Mai đang nằm la liệt trên mặt đất. Lúc này, Thẩm Tùng Lâm và Tiền Anh Tử rõ ràng có hơi bối rối, chỉ có Thẩm Hương trên mặt còn mang theo nước mắt đang ngồi bên cạnh bà Ba, vẻ mặt mờ mịt không rõ lý do. Nhưng đại khái là theo bản năng, nên trên mặt cô ta cũng đã có chút bất an và bối rối, vốn bà Ba đang nắm lấy tay cô ta, nhưng bởi vì những người bên ngoài tiến vào, bà Ba giật mình nhìn về phía người tới, nên đã buông lỏng tay cô ta ra. Nhưng cô ta đã lập tức nắm chặt tay bà Ba.
Người đàn ông trung niên nhìn Thẩm Tùng Lâm, lạnh lùng nói: "Các người nói bỏ qua, thì cứ bỏ qua như vậy à? Để tôi xem, nên tính toán như thế nào!"
Ông ấy vừa nói xong, ánh mắt đã chuyển hướng về phía Trương Tú Mai, nhìn thấy Trương Tú Mai đang trừng mắt nhìn bọn họ, hai mắt trợn to, lạnh run, vẻ mặt bà ta giống như nhìn thấy quỷ, trên mặt ông ấy hoàn toàn không có một chút thương hại nào, chỉ cười lạnh rồi nói: "Thật là một mưu kế hay, tính toán giỏi lắm, lúc muốn có con thì lấy một cái thai chết lưu của mình đổi lấy con của người ta. Nhiều năm sau, khi muốn có gia sản của đứa bé, lại đi kéo con của người khác đến nói đó mới là đứa bé có thể kế thừa gia sản, còn về chuyện cũ hai mươi năm trước, chỉ cần đương sự không truy cứu, thì đã có thể trốn tránh tội lỗi, thực sự không nghĩ thử bản thân là cái thứ gì."
Người phụ nữ từ đầu đã nhìn chăm chú vào Lâm Khê kia cũng quay đầu đi, nhìn Trương Tú Mai bằng vẻ mặt vô cùng hận, bà ấy đi qua, Trương Tú Mai hoảng sợ lui về phía sau, một tay muốn nắm lấy Chu Gia Lượng phía sau bà ta, nhưng từ khi người nhà họ Nhạc xuất hiện thì Chu Gia Lượng đã sớm biết có chuyện không ổn, sắc mặt thay đổi rồi lui đến một góc từ lâu.
Người phụ nữ đưa tay tát vào mặt Trương Tú Mai, gằn từng chữ: "Cho dù tôi có ném cô băm cô thành trăm mảnh cũng khó có thể giải tỏa mối hận thù trong lòng tôi. Ai có thể biết được, năm đó người trung thực nhất, tốt bụng nhất trong gia đình lại là một người độc ác như vậy, năm đó cô để cho người đàn ông của cô bế đứa bé đi, cô đã nói với tôi như thế nào. Nói sợ tôi nhìn thấy đứa bé sẽ rơi vào đau khổ, để cho tôi nghĩ thoáng một chút, tôi còn trẻ, đợi khi sức khỏe tốt lên, sau này muốn có con thì chỉ cần sinh thêm một đứa nữa là được."
Bà ấy vừa nói thì hận thù bắt đầu dâng lên và lại tát vào mặt Trương Tú Mai.
Không có ai ở trong nhà ngăn cản bà ấy.
Ngay cả Chu Gia Lượng đang trốn ở trong góc cũng chỉ hy vọng không ai chú ý tới anh ta.
Còn vợ chồng Thẩm Tùng Lâm cũng sợ tới mức lui về phía sau từng bước một, dáng vẻ như hận không thể lập tức chạy mất dép, chẳng qua là bên kia cửa còn có một thanh niên cao lớn, đang lười biếng lại âm u lạnh lùng nhìn qua bên này, trước có sói sau có hổ, bọn họ chỉ có thể kinh hoảng đứng tại chỗ.
Trương Tú Mai gần như bị đánh đến choáng váng, bà ta ôm mặt lui đến góc bàn, liên tục nói: "Không, không, đứa bé đó không phải của cô, đứa bé đó không phải của cô."
Nói xong lập tức khóc toáng lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận