Thập Niên 90 Đại Tạp Viện Tiểu Mỹ Nhân

Chương 305 - Nói hết tất cả với anh sao? 1

Lương Triệu Thành đưa bọn họ ra cửa, Lâm Khê đứng đó cầm chiếc hộp nhìn bọn họ đi khỏi, cô nhìn Mạnh Thư Ninh bước qua bậc cửa, trong lòng vô cùng đau xót, suýt chút nữa kêu lên.
Nhạc Minh Tư vừa bước vừa nán lại quay đầu nhìn, ngay khi thấy Lâm Khê như vậy thì không thể nào bước đi tiếp nữa.
Lâm Khê thấy Nhạc Minh Tư nhìn mình liền dời ánh mắt khỏi người bà ngoại và nhìn về Nhạc Minh Tư rồi nở nụ cười.
Nhạc Minh Tư càng thêm không bước tiếp được.
Mạnh Thư Ninh quay đầu lại, bà ấy cũng nhìn thấy dáng vẻ của Lâm Khê, chẳng biết vì sao, trong phút chút cảm thấy cực kỳ đau xót, đứa nhỏ này thật sự khiến người ta đau lòng.
Bà ấy đỡ Nhạc Minh Tư rồi nhẹ giọng khuyên một câu gì đó bên tai bà ấy, sau đó ngẩng đầu mỉm cười rồi khẽ gật đầu với cô, lúc này mới đỡ Nhạc Minh Tư đi.
Lương Triệu Thành không đích thân đưa bọn họ đến khách sạn.
Vì thấy lo lắng cho Lâm Khê nên anh chỉ gọi một chiếc taxi và tiễn bọn họ lên xe đi về.
Lúc anh quay lại, Lâm Khê vẫn chưa lên lầu, cô đang ngồi trên cầu thang và cầm hộp trên tay, rõ ràng là đang chờ anh.
Anh đi tới bên cạnh cô, Lâm Khê đứng lên im lặng nhìn anh.
Anh nói: "Xin lỗi, lẽ ra anh nên nói chuyện này với em sớm hơn."
Lâm Khê lắc đầu.
Chuyện này rất phức tạp, thế mà trong một khoảng thời gian ngắn như vậy, anh vẫn có thể giúp cô điều tra được rất nhiều việc, sau đó ngay tại thời điểm mấu chốt còn tìm được người nhà họ Nhạc đến đây, quả thực là tài giỏi đến mức khiến người ta không thể tin được.
Tại sao anh lại tốt và lợi hại đến mức đó chứ?
Cô đặt cái hộp lên tay anh rồi vươn tay ôm lấy anh, nói: "Cảm ơn anh."
Một lúc sau cô thì thầm: "Em rất hạnh phúc, có lẽ anh không hiểu được, em vô cùng hạnh phúc, hơn nữa..."
Cô lui ra khỏi lồng ngực Lương Triệu Thành, ngẩng đầu nhìn anh một cách cẩn thận và sau đó nói nhỏ: "Hơn nữa, em muốn nói với anh rằng, em rất yêu anh. Thật sự rất rất yêu anh!"
"Em biết trong khoảng thời gian này, anh cảm thấy không vui, em không biết phải giải thích thế nào cho anh nữa... Có thể em thích vẽ, thích làm những chuyện đó nhưng nó hoàn toàn không hề mâu thuẫn với việc em yêu anh. Anh tin tưởng em nhé, được không anh?"
Lương Triệu Thành không ngờ được lúc này cô lại nhiệt tình và chân thành nói ra những lời này với anh.
Anh gật đầu, đưa tay chạm vào tóc cô và nói: "Được."
Lâm Khê đứng trên bậc thang hôn môi anh, vươn tay xoa lên gò má anh, thì thầm một câu: "Cảm ơn anh, em thật sự rất yêu anh. Em nghĩ anh chính là điều tốt nhất mà em nhận được khi ở đây."
Nói xong cô buông Lương Triệu Thành ra, rời khỏi lồng ngực anh rồi cười rạng rỡ: "Em đi xem Tiểu Dã một chút, khi quay về em sẽ kể lại cho anh."
Dứt lời, cô lập tức xoay người "lạch bạch" bước lên lầu.
Để Lương Triệu Thành đứng đó, trên tay vẫn còn cầm cái hộp cô đưa cho anh khi nãy. Lương Triệu Thành nhìn bóng lưng cô biến mất ở lối rẽ, anh im lặng trong chốc lát, cuối cùng khẽ cong môi.
Trái tim mỏi nhừ.
Anh nghĩ, cuối cùng cô vẫn mãi dỗ dành anh, còn anh thì bị cô ăn sạch sẽ.
Lâm Khê lên lầu.
Tiểu Dã đã không còn ở trên lầu nữa nhưng Lương Triệu Thành cũng không chuyển vào phòng cũ của cậu mà vẫn để lại phòng này cho cậu, biến phòng này làm phòng làm việc của bọn họ.
Lúc này Tiểu Dã đang nằm trên ghế sô pha trong phòng làm việc, không biết đang suy nghĩ chuyện gì.
Lâm Khê đi vào, Tiểu Dã thoáng nhìn qua, sau đó lại gác chéo chân nằm im, không thèm để ý đến cô.
Lâm Khê ngồi xuống sàn nhà, ngồi đối diện với cậu, cô im lặng một lúc rồi nói: "Chị sẽ sang tên tất cả nhà ở sang tên em nhé, em thấy được không?"
Tiểu Dã lập tức nhảy dựng lên, cậu lớn tiếng nói: "Ý chị là sao?"
"Chị thấy hiện tại trông em có vẻ rất ghét chị, vậy thì chị sẽ sang tên tất cả nhà ở sang cho em để bày tỏ tâm ý của chị đối với em, vả lại cũng để bày tỏ rằng chị không hề tham lam tài sản của nhà họ Lâm, như vậy không được à?" Lâm Khê nói.
"Ai cần nhà của chị chứ? Nếu chị muốn cút thì mau đem theo nhà của chị mà cút!" Trần Dã giận dữ nói.
"Em không cần nhà sao?"
Lâm Khê giống như thoáng cái thở phào nhẹ nhõm, cười nói: "Vậy thì được, mấy triệu tệ lận đấy, sau này sẽ càng đắt hơn, chị muốn kiếm tiền cũng không dễ dàng gì. Thật ra trên đời này làm gì có ai không thích tiền chứ?"
"Thật lòng chị vẫn khá tham lam. Có điều... chẳng phải chị đi đâu thì cũng phải mang em đi cùng sao? Chị đem nhà theo làm gì chứ? Nhà này cứ cho thuê đi, làm sao em có thể mang nó đi được hả? Mỗi tháng thu tiền là được rồi."
Trần Dã: Thật sự chưa bao giờ thấy một người con gái không có lương tâm như vậy!
Cậu rất muốn nổi giận nhưng hiện tại bị cắt ngang như vậy, cơn tức giận giống như một quả bóng bị thủng, chẳng còn gì cả...
Cậu "hừ" một tiếng, tiếp tục nằm xuống mặc kệ cô.
Bạn cần đăng nhập để bình luận