Thập Niên 90 Đại Tạp Viện Tiểu Mỹ Nhân

Chương 311 - Tìm ra 1

Những việc này quả thật vượt qua nhận thức bình thường của mỗi người.
Điều kỳ lạ ở cô quá nhiều, anh nghĩ tới rất nhiều nguyên nhân, nhưng tuyệt đối không bao gồm nguyên nhân như vậy.
Hai giấc mơ, hai người, vậy cô là ai?
Việc này thật sự vớ vẩn lại kỳ quái, nếu là người khác đang nói điều này, khẳng định anh sẽ cảm thấy hoặc là đầu óc có vấn đề, hoặc khẳng định đang mưu tính gì đó sau lưng, bao gồm tập tranh này, muốn làm ra một tập tuy không dễ nhưng tốn chút tâm tư thì không có gì là dễ hay không dễ.
Nhưng hiện giờ người nói ra chuyện này chính là cô.
Mà sự thay đổi xảy ra trên người cô là anh tận mắt nhìn thấy, cũng là anh luôn muốn hiểu rõ nguyên nhân rồi lại ấn xuống, không chịu chạm đến.
Anh nhìn chằm chằm giấy vẽ không lên tiếng.
Lâm Khê thấy anh nắm tập tranh đến mức xương tay lộ ra, vô cùng dùng sức thì cô cũng biết điều này khiến người ta khó tin đến nhường nào, im lặng một lát rồi lại nói.
“Anh nói, không phải trước khi các anh luôn nói thành tích của em kém, thấy em học lại cũng cảm thấy học thêm một năm cũng khẳng định không đậu đại học? Nhưng em hơi nỗ lực một chút là thành tích có thể tiến bộ vượt bậc, còn nữa, tuy Lâm Khê chưa từng học vẽ nhưng tranh của cô ấy rất sinh động. Nhưng rốt cuộc thời gian cô ấy học ngắn, trình độ giáo viên cũng có hạn, cho nên thật ra kiến thức cơ bản của cô ấy không tốt, chỉ từng học phác hoạ và một ít vẽ bằng màu nước.”
“Nếu anh hiểu cái này, lật xem tác phẩm trước kia của cô ấy biết, nhưng em thì khác, em không chỉ học vẽ từ nhỏ, hơn nữa giáo viên dạy em đều là giáo viên chuyên nghiệp, thậm chí sau đó đã học một năm ở Học viện Mỹ thuật, kiến thức chuyên ngành của em đã rất tốt. Không chỉ phác hoạ, vẽ màu nước rất tốt mà lối vẽ tỉ mỉ như tranh sơn dầu, thủy mặc cũng không tệ lắm, những cái này anh chỉ cần đem tranh của em đi hỏi giáo viên chuyên nghiệp là sẽ biết.”
Những cái này thì anh tin cô.
Nội dung về tranh trong tay có thể giả tạo, rất nhiều thứ đều có thể thiết kế tỉ mỉ, năng lực của một người thì lại không thể đột ngột thay đổi.
Anh nhìn tờ giấy vẽ kia đến ngây người một lát, sau đó mới quay đầu nhìn về phía cô nói: “Cái này, có thể cho anh giữ hai ngày không?”
Lâm Khê gật đầu, cũng ngẩng đầu nhìn anh, nhìn vẻ mặt và ánh mắt anh, muốn từ đó nhìn ra phản ứng khi anh nghe xong lời cô nói, đáng tiếc vẻ mặt của anh luôn kìm lại được, cô không nhìn ra gì.
Cô túm quần áo anh, nhẹ giọng nói: “Anh muốn nói gì không?”
Lương Triệu Thành nhìn ra sự dè dặt và thấp thỏm sau khi cô ra vẻ nhẹ nhõm.
Tuy rằng thật sự bất ngờ, nhất thời khó có thể tiếp thu, nhưng thấy biểu cảm cô dè dặt và thấp thỏm như vậy, tim anh vẫn mềm nhũn lại, đến biểu cảm nghiêm túc thái quá cũng không nỡ bày ra, nén lại cảm xúc hỗn loạn để mình dịu dàng hơn.
Cô có thể nói ra những điều này với mình cho thấy tin tưởng và quan tâm mình nhường nào.
Mặc kệ bản thân có bao nhiêu kinh hoàng và ngạc nhiên, sự tin tưởng và quan tâm của cô không nên bị tổn thương.
Tâm trạng anh dần bình tĩnh lại, lại nhìn tập tranh, đóng lại, cách một lát mới nhìn về phía cô nói: “Cho nên, em không có tình cảm đối với trước kia, với người thân của Lâm Khê và người cô ấy quan tâm, đúng không? Dù là bà nội Lâm, Hạ Hướng Viễn, hay là mẹ Hạ Hướng Viễn, còn có Trương Tú Mai, em đều không có tình cảm với bọn họ. Còn về Tiểu Dã, tình cảm giữa em và nó có lẽ cũng chỉ là sau khi em tỉnh mà thành lập, phải không?”
“Ngược lại là trong một giấc mơ khác, Nhạc Khê trong mơ mà em nói lại đầy ắp tình cảm với người thân trong giấc mơ đó, em càng có cảm giác chân thực với những chuyện xảy ra trong giấc mơ đó. Mà tất cả năng lực và tính cách em biểu hiện hiện giờ đều là năng lực và tính cách của Nhạc Khê trong giấc mơ đó, phải không?”
Anh nhớ lại tấm ảnh tuy vừa rồi đã đóng lại nhưng thật đã khắc sâu vào đầu anh, không thể xua đi, nụ cười rạng rỡ đầy sức sống của cô gái trên ảnh, đôi mắt hơi cong lên, như chứa đầy ánh sao, còn có má lúm đồng tiền nho nhỏ, tuy cô đã trưởng thành nhưng rất nhiều lúc, cô cười lên gần như là giống hệt cô bé trong tranh.
Đó mới là cô.
Chứ không phải cô gái thẹn thùng không quyết đoán trong ấn tượng của anh.
Lâm Khê hơi trố mắt.
Thế mà lại nhìn vấn đề từ góc độ này.
Hình như rõ ràng hơn so với bản thân cô kể lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận