Thập Niên 90 Đại Tạp Viện Tiểu Mỹ Nhân

Chương 322 - Giữ thứ quan trọng hơn 3

Trước kia nào có ngờ sẽ như vậy?
Hơn nữa đây vốn không phải ví dụ, người như vậy ở xung quanh, đếm không hết.
Nhìn thím mỗi ngày nổi nóng đau khổ, có đôi khi cô ấy nghĩ, còn không bằng cuộc sống trước kia, trước kia tuy nghèo nhưng mọi người đều sống vui vẻ biết bao?
Lâm Khê quay sang nhìn Trình Âm, thấy trong ánh mắt luôn hoạt bát sôi nổi của cô ấy toát ra sự hoang mang, suy nghĩ một chút rồi hỏi cô ấy: “Cậu nói xem, tớ có tiền không?”
Trình Âm hoàn hồn, cười nói: “Đương nhiên có.”
Trong cơn lũ người địa phương phất nhanh, rất nhiều người có tiền, nhưng những cô gái lớn bằng các cô và trong tay có nhiều tiền như vậy thì không nhiều lắm, dù sao cô ấy chưa thấy người khác.
“Tớ đẹp chứ?” Lâm Khê lại hỏi.
Trình Âm sửng sốt, sau đó đẩy cô một cái, cười nói: “Cậu đủ rồi nha, đừng khoe khoang với tớ.”
Lâm Khê nhường cô, vẫn nói tiếp: “Không chỉ như vậy, cậu nhìn xem tớ vẽ tranh đẹp không? Tớ có hàng đống việc thú vị để làm, có đàn ông hay không cũng có thể sống vui vẻ, nếu người đàn ông thật sự thay lòng đổi dạ vậy thì thay lòng đổi dạ đi, buồn thì khẳng định sẽ buồn một khoảng thời gian, nhưng không có anh ấy, khẳng định tớ cũng có thể tốt hơn.”
“Âm à, cậu không cần vì điều này mà quá khó chịu, dù sao làm bản thân mình cho tốt, cậu chỉ cần có tiền, có nhan sắc, có sự nghiệp thành công. Không phải nói nhất định là loại sự nghiệp mà người khác cho rằng thành công, mà là cái cậu nhiệt tình yêu thích, có thể khiến cậu đắm chìm tìm được vui sướng. Mặc kệ là gửi gắm cũng được, cảm giác thành tựu cũng được, hay chỉ là tịnh thổ* của mình cũng được, dù sao có điều này, có những thứ này, chỉ là không có một người đàn ông thì vẫn có thể hồi phục rất nhanh.”
*Tịnh thổ: như chốn bồng lai, là thế giới tây phương cực lạc của Phật A Di Đà.
“Hơn nữa, nếu người đàn ông như vậy mà còn thay lòng đổi dạ, hoặc là chính anh ấy cặn bã, không chịu nổi sự mê hoặc bên ngoài, hoặc là các cậu thật sự không hợp, vậy thì chia tay cũng là chuyện tốt.”
Trình Âm nghe thấy thì trợn mắt há mồm, nói: “Việc này, Tiểu Khê, cậu nghĩ như vậy thật à?”
Cô ấy lẩm bẩm một chút: “Hình như cũng đúng.”
Nhưng hình như cũng có chỗ nào đó không đúng.
Việc này đương nhiên không phù hợp với quan niệm giúp chồng dạy con truyền thống, cũng không giống với quan niệm trong bộ phim rất hot gần đây trên TV, mặc kệ là “Khát vọng” mà muôn người đổ xô ra đường hay là “Bến Thượng Hải” của TVB, càng đừng nói là Quỳnh Dao mà gần đây người trẻ tuổi rất mê.
Đương nhiên, mẹ cô ấy cũng không dạy như vậy, mẹ cô ấy dạy cô ấy hiện thực hơn nhiều: “Âm à, con nhớ lấy, lúc nào thì tiền cũng quan trọng nhất, con có thích một người đàn ông thì cũng phải giữ tiền cho mẹ, đầu óc tỉnh táo một chút. Giữ tiền, người đàn ông cũng ông phản lại được, nếu không đầu óc không tỉnh táo, tương lai ai ai ai cũng có thể là kết cục của con.”
“Ý của mẹ là, giữ tiền, giữ nhan sắc, cùng với giữ sự nghiệp của mình quan trọng hơn giữ người đàn ông?”
Hình như ý tứ của việc này cũng giống với mẹ cô ấy.
Trình Âm lẩm bẩm nói, sau đó như lập tức bừng tỉnh: “Cho nên, đây là nguyên nhân cậu chọn đến thành phố Bắc học đại học, mà không phải thành phố Hoa như ban đầu nói sao?”
“Khụ khụ.”
Lâm Khê bị sặc, thật ra cô không nghĩ như vậy.
Hai người vừa đi vừa nói vừa khéo đã gần đi đến chỗ chiếc xe đậu dưới gốc cây, lúc này Lương Triệu Thành và Trần Dã đều đi qua.
Lương Triệu Thành thấy Lâm Khê sặc thì nhìn cô lâu hơn một chút, nói: “Sao vậy?”
Nói rồi còn đến đưa cho cô một cái ly.
Trần Dã thì hỏi Trình Âm: “Chị Trình Âm, vừa rồi các chị nói gì vậy? Vừa rồi chị có biểu cảm gì đấy?”
“Bọn chị, bọn chị vừa nói…”
Lúc Trình Âm nói thì cười tủm tỉm nhìn về phía Lâm Khê.
Lâm Khê đang uống nước, thiếu chút nữa lại bị sặc, vội xua tay về phía cô ấy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận