Thập Niên 90 Đại Tạp Viện Tiểu Mỹ Nhân

Chương 329 - Phân ra rạch ròi 1

Lâm Khê không biết nói gì mới phải.
Không nghĩ cũng biết, hiện tại nội bộ nhà họ Trần náo loạn thành dạng gì.
Hơn nữa tra ra việc này hẳn là cũng được một thời gian, người bên ngoài cũng không biết, có lẽ là nhà họ Trần muốn mặt mũi, muốn ly hôn, chắc chắn nhà họ Diệp cũng muốn trả thù nhưng lại không muốn cắm sừng Trần Đông Bình, chuyện con trai không phải con ruột Trần Đông Bình lớn chuyện.
Nhưng cô cứ cảm thấy nếu chỉ là con Diệp Mỹ Dung sinh không phải con Trần Đông Bình thì vẫn không đến mức khiến nhà họ Trần chịu bỏ ra nhiều vốn gốc như vậy để nhận Tiểu Dã về.
Trần Đông Bình cũng đâu phải không thể sinh.
Huống chi Tiểu Dã rõ ràng là chán ghét tột cùng nhà họ Trần, bên này người coi trọng con nối dõi là một mặt, quan trọng nhất có lẽ vẫn là ích lợi.
Cho nên cô suy nghĩ một lát lại hỏi Lương Triệu Thành: “Tình hình nhà máy Trần thị kia hiện tại thế nào? Có phải không ổn không? Không phải là bị Quách Tự Văn lấy hết rồi chứ?”
Từ sau lần Lâm Khê và Quách Tự Văn giao dịch cổ phần đó, Vương Phú Hữu của phòng làm việc Quách Tự Văn thỉnh thoảng còn gửi chút quà, gọi điện thoại cho Lâm Khê, duy trì liên lạc. Quách Tự Văn thì lại không thấy, nhưng Vương Phú Hữu thường xuyên biểu đạt thành ý thương hiệu của bọn họ muốn mời Lâm Khê làm nhà thiết kế quần cho bọn họ. Sau đó vì Lâm Khê kiêng dè Hạ Hướng Viễn, lại có một chút sáng tạo trong đầu muốn làm quần áo gì đó, nên tìm đến phòng làm việc của Quách Tự Văn, nhưng cũng chỉ là tiếp xúc với nhân viên công tác của phòng làm việc chứ không có hứng thú gì với nhà máy nhà họ Trần nên cũng chưa từng hỏi thăm.
Nhưng ước chừng cô cũng hiểu về tập đoàn lớn như công thương nghiệp Hoà Cơ, sao bọn họ lại có hứng thú gì đối với việc kinh doanh cái xưởng quần áo và thương hiệu của người khác.
Vốn dĩ công thương nghiệp Hoà Cơ chỉ muốn lấy xưởng quần áo Trần thị làm xưởng gia công cho bọn họ.
Lúc này nhà máy đã tới tay bọn họ, sợ là cũng chỉ trở thành một cây đinh ốc dưới trướng tập đoàn của bọn họ, có lẽ còn có tác dụng mở rộng xưởng gia công hơn.
Nhưng phần lớn lợi nhuận thì sẽ không bày ở đây.
Bởi vì mặc kệ là nhập hàng hay là quyền định giá xuất hàng đã không còn ở bên Trần thị.
Lương Triệu Thành liếc nhìn sang Lâm Khê: “Phải, hiện tại Trần thị gia công sản phẩm thêu cho công thương nghiệp Hoà Cơ, lợi nhuận tới tay chỉ đủ tiền lương cho công nhân và tiền vốn để bảo trì nhà máy, trên cơ bản các cổ đông không được tiền bạc gì.”
Quả nhiên là thế.
Lâm Khê nhìn Tiểu Dã, lúc này Tiểu Dã không nổi nóng nữa, hiển nhiên cũng đang nghiêm túc nghe bọn họ nói chuyện.
Lâm Khê hỏi cậu: “Tiểu Dã, giờ em biết vì sao người nhà họ Trần muốn nhận em về rồi chứ? Còn chịu bỏ ra 15% cổ phần Trần thị, lập di chúc để lại 30% tài sản của ông ấy cho em?”
Tiểu Dã vừa nghe lời này thì trên mặt lập tức xuất hiện một loại biểu cảm ăn phải ruồi bọ, nhưng vẫn nói: “Đều là những thứ vô dụng.”
Lâm Khê “ừ” một tiếng, nói: “Chủ yếu vẫn là muốn xem nhà họ Trần còn có cơ hội vực dậy hay không. Tiểu Dã, em chỉ cần chịu về nhà họ Trần, tương lai nhà họ Trần khẳng định có thể dậy.”
Tính cách của Tiểu Dã, có rất nhiều cái cô không sánh bằng, có Lương Triệu Thành chỉ dẫn cho cậu, châc chắn sau này sẽ rất giỏi giang.
Điều này Lâm Khê quả thực là tin tưởng không nghi ngờ.
Tiểu Dã “xùy” một tiếng, xoay người về phòng mình.
Lâm Khê nhìn bóng dáng cậu, ngẩn ra một lát, mặc kệ thế nào, mẹ mình đã bị một người phụ nữ thậm tệ như vậy chọc tức đến chịu giày vò trên giường bệnh. Gia tộc cha ruột mình vì người phụ nữ như vậy và một đứa con vốn không phải con cháu nhà họ Trần mà từng đối xử với mẹ cậu và cậu như vậy, những việc này thật quá mức thậm tệ. Cậu có kiên cường thì rốt cuộc vẫn chỉ là một đứa trẻ, lúc này nhất định trong lòng sẽ không dễ chịu.
“Em có hơi hối hận.”
Mũi Lâm Khê đột nhiên hơi chua xót, cô quay đầu nhìn về phía Lương Triệu Thành, lẩm bẩm: “Em không muốn để nó một mình ở lại đây nữa, để nó ở đây, ai biết nhà họ Trần có thường xuyên tới quấy rầy nó không. Tính nó nóng như vậy, nếu em chọn Học viện Mỹ thuật Hoa Thành, chúng ta sẽ có thể cùng nhau sống ở đó, sẽ sống rất tốt, xin lỗi.”
Không chỉ có Tiểu Dã, còn có anh.
Anh vì cô mà làm nhiều chuyện hư vậy, vì để cô đến Học viện Mỹ thuật Hoa Thành mà cũng chuẩn bị nhiều, thậm chí đã xem nhà xong, chuẩn bị mua.
Từng phương diện trong cuộc sống của cô, anh đều suy xét cho cô.
Chỉ là cô nói một câu liền đổi ý.
“Xin lỗi.”
Cô thấp giọng lặp lại, đôi mắt chua xót.
Bạn cần đăng nhập để bình luận