Thập Niên 90 Đại Tạp Viện Tiểu Mỹ Nhân

Chương 339 - Gen di truyền từ ai 1

Tướng quân Lương nhìn về phía thím Thu, ánh mắt rất nghiêm khắc.
Thím Thu bị ông ấy nhìn như vậy, trong lòng lộp bộp một tiếng.
Tướng quân Lương chưa từng dùng ánh mắt như vậy để nhìn người làm trong nhà, nhưng thím Thu lại từng thấy qua, là đôi khi nhìn thấy ông ấy ở trong phòng làm việc gọi điện thoại hoặc nói chuyện với cấp dưới, bà ta chỉ cảm thấy trong lòng sợ hãi một trận, tay bưng trà cũng run lên một chút, “cạch” một tiếng, để lên trên bàn.
Tướng quân Lương không nói chuyện, thím Thu cười gượng, không được tự nhiên mà cúi đầu, vội cầm giẻ lau lau nước trà tràn ra trên bàn, che giấu xấu hổ nói: “Ai, vốn dĩ em không nên nói lời này, chỉ là dù sao cũng đã nhìn Triệu Thành từ nhỏ tới lớn, đứa trẻ kia cứng đầu, không nghe khuyên bảo, chạy đến Tân An làm việc thì không nói, nghĩ đến đã thấy chắc chắn không dễ dàng. Thế nhưng lại nuôi một người vợ tiêu tiền như nước như vậy, cho dù gia nghiệp có lớn cỡ nào cũng chịu không nổi…”
“Đủ rồi!”
Giọng nói của tướng quân Lương nghiêm khắc lạnh lẽo: “Triệu Thành kiếm được tiền, thì đó chính là tiền của nó, nó muốn tiêu tiền cho vợ nó thì cứ để nó tiêu tiền cho vợ nó, không cần người khác phải chỉ trỏ nói ra nói vào!”
Nói xong đứng dậy, cũng không nhìn thím Thu thêm một lần nào nữa, xoay người đi trên lầu.
Bóng lưng kia nhìn qua thế mà lại có chút tức giận.
Thím Thu sợ ngây người.
Bà ta ngơ ngẩn mà nhìn về phía tướng quân Lương đi lên lầu, máu trên mặt trên bà ta chảy ngược lên trên đầu.
Bà ta không biết bà ta chỉ nói vài câu nói thật mà thôi, như thế nào lại chọc tướng quân Lương tức giận thành ra như vậy?
Nhiều năm như vậy, tướng quân Lương cho tới bây giờ cũng chưa từng nặng lời một câu với bà ta.
Hơn nữa ông ấy còn nói “không cần người khác phải chỉ trỏ nói ra nói vào”, thím Thu chỉ cảm thấy trên mặt nóng rát đau đớn, vừa xấu hổ vừa nghẹn ngào.
Bà ta quay đầu muốn đi tìm Chu Vấn Bình tâm sự ấm ức, nhưng bước chân vừa mới bước được vài bước đã dừng lại.
Bà ta rất rõ ràng, Chu Vấn Bình là người biết xem sắc mặt của tướng quân Lương nhất, nếu Chu Vấn Bình biết tướng quân ghét bỏ bà ta, nói không chừng thái độ đối với mình cũng sẽ kém lại.
Trái lo phải nghĩ, thím Thu cuối cùng vẫn lùi chân về.
Chỉ là càng thêm ấm ức.
Bà ta không rõ, tướng quân Lương vẫn luôn thích những cô gái mộc mạc anh khí như Dung Hoa An, cực kỳ chán ghét những cô gái cái gì cũng không biết, cả ngày chỉ biết son phấn trang điểm. Lâm Khê kia rõ ràng đã phạm vào kiêng kỵ của tướng quân như vậy, sao lại không hề bị la mắng?
Người khác nói cũng không được nói.
Sự xuất hiện của Lâm Khê và Lương Triệu Thành không chỉ đánh sâu vào tâm lý của thím Thu, đồng thời cũng tạo thành đả kích mãnh liệt cho Chu Vấn Bình và Lương Tuyết Đình.
Chu Vấn Bình ở trong phòng con gái, nói với Lương Tuyết Đình: “Con xem, chẳng qua chỉ tới đây học đại học, nói mua một căn hộ là mua một căn hộ. Tuyết Đình à, nếu con gả cho Dung Hoa Sâm, vậy những thứ này con sẽ chẳng có gì đâu.”
Nhà họ Lương có quyền thế, nhưng tướng quân Lương thanh liêm, quản lý bọn họ cũng cực kỳ chặt chẽ, cuộc sống cũng không tồi, nhưng thật ra nếu con cái trong nhà rời khỏi nhà họ Lương, không có bản lĩnh, vậy thì bọn họ sẽ không thể nào sống nổi. Nhưng nếu muốn được như Lâm Khê, đi học đại học là mua ngay một căn hộ, mang theo em trai và bảo mẫu cùng nhau đến ở chung, đừng nói đến những chuyện như cái ăn cái mặc, những thứ đó đều không cần nghĩ tới.
Chu Vấn Bình vốn là khôn khéo lại thực dụng.
Lúc suy xét đến chuyện hôn sự của con trai con gái càng thực dụng hơn.
Môi Lương Tuyết Đình mím chặt.
Dung Hoa Sâm đã từ bộ đội trở về, trong khoảng thời gian này dành rất nhiều thời gian cho cô ta, cô ta cũng đã nảy sinh tình cảm với anh ta.
Nhưng cô ta từ nhỏ đã sinh ra trong một gia đình như vậy, từ nhỏ đã được người nâng niu như con cưng của trời, nên cho dù cô ta có thích Dung Hoa Sâm, thì cũng không thể tiếp nhận được cuộc sống cái gì cũng không có.
Chu Vấn Bình nhìn bộ dáng của con gái, trong lòng như là bị lửa thiêu, nắm lấy tay cô ta: “Tuyết Đình, con còn nhỏ, từ nhỏ đã sống trong phú quý, làm sao biết được cuộc sống bần cùng gian nan như thế nào. Nếu con kết hôn với Hoa Sâm, đừng nói là muốn tiêu xài thì tiêu xài, muốn mua căn hộ thì mua căn hộ, đi học đại học còn được mang theo em trai và bảo mẫu giống Lâm Khê. Con đi mua cái đồ ăn thôi cũng phải tính toán giá bao nhiêu, phải ở nhà thuê, không có giúp việc, tự mình đi chợ bán thức ăn mua đồ ăn, trở về lại phải tự mình giặt quần áo nấu cơm quét nhà. Tuyết Đình à, con thật sự muốn sống như vậy sao?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận