Thập Niên 90 Đại Tạp Viện Tiểu Mỹ Nhân

Chương 342 - Sắp không còn là chính mình 1

Đương nhiên, thật ra Nhạc Minh Tư cũng không phải người có tiền sẽ tùy hứng.
Bà ấy đổi căn hộ, Lâm Khê, Lương Triệu Thành, thím Ngô còn có Tiểu Dã, cả nhà đều đi đến đối diện xem thử, thuận tiện nhìn xem có gì cần hỗ trợ không, thím Ngô lải nhải: “Quá lãng phí, quá lãng phí, cái căn ở tầng năm này có thể lớn hơn gấp mấy lần căn ở tầng hai đấy, ngày thường bọn Tiểu Khê cũng không ở bên này, cô cứ trực tiếp sang ở bên này ở cũng được mà, hai căn phòng này còn kém một căn phòng kia đấy, đổi như vậy sao mà lời.”
Nhạc Minh Tư cười nói: “Lúc mua căn ở phía dưới cũng không đắt, gia đình kia cũng đang muốn đổi nhà, hơn nữa bọn họ cũng bổ sung thêm tiền.”
Những người ở chung cư này đều là công nhân viên chức lâu năm ở thành phố Bắc, đều là được đơn vị phân cho. Năm ngoái thành phố Bắc bắt đầu bán nhà ra bên ngoài, đơn vị cũng cổ vũ mọi người bỏ tiền mua lại quyền sở hữu tài sản của căn hộ được phân cho, lúc này mới bắt đầu mua bán. Giá nhà ở bên ngoài rất cao, nhưng căn chung cư này được định giá khá thấp, vốn dĩ căn hộ này cũng đã phân cho công nhân nên định giá lại càng thấp, chủ nhân của căn hộ mua tới tay cũng chỉ mất mấy trăm nghìn, so với giá nhà ở bên ngoài quả thực là trên trời dưới đất.
Nhưng tiền lương của công nhân viên chức bình thường cũng chỉ mấy trăm đồng, mấy trăm nghìn đối với bọn họ cũng là tất cả số tài sản tích góp của bọn họ, nói không chừng còn phải tìm thân thích bạn bè mượn một ít.
Thím Ngô vừa nghe nói được thêm tiền thì tâm trạng cũng bình ổn lại, đến nỗi bao nhiêu tiền bà ấy cũng không hỏi, bà ấy ở nhà họ Lâm làm việc nhiều năm như vậy, tuy rằng thích lải nhải, nhưng ở phương diện này cũng biết chừng mực.
Tuyệt đối sẽ không hỏi nhiều cụ thể về tài sản của chủ thuê.
Có điều chờ thím Ngô đi thu dọn phòng, Lâm Khê tò mò hỏi Nhạc Minh Tư: “Dì Nhạc, dì trước đó mua căn hộ kia bao nhiêu tiền vậy?”
“180.0000.”
Nhạc Minh Tư cười nói: “Nhưng con gái nhà bọn họ muốn tham gia đoàn làm phim, nên dì phải đề cử cho họ. Đương nhiên cũng là vì tình huống đặc thù, cha mẹ của bọn họ cũng được đơn vị phân nhà cho rồi bán luôn căn nhà đó, so với căn phòng bên này thì lớn hơn nhiều. Trước khi bọn họ mua căn hộ bên này cũng cầm của cha mẹ già không ít tiền để mua một căn khác, ngoài ra, bọn họ cũng tính chăm sóc hai ông bà già, tương lai cũng sẽ không ở bên này.”
Cái giá này cũng không cao hơn so với giá mua phòng của đơn vị bao nhiêu.
Lại nói: “Nói là đổi, nhưng người nhà này cũng bù cho dì thêm hơn ba mươi nghìn, là dựa theo giá nhà chia nhà mà bù thêm, bọn họ cũng chiếm lời được bao nhiêu.”
Lâm Khê: “...”
Căn hộ của bọn họ, cũng giống y như đúc, lại tốn tận 280.000!
Đây cũng là tin tức không đối xứng, bằng không nếu người phía dưới biết nhà của người ở trên người ta bán 280.000, thì chắc chắn sẽ không bằng lòng bán 180.000.
Lâm Khê đột nhiên nghĩ đến lúc người chủ bán căn hộ cho bọn họ còn xoa tay vui tươi hớn hở nói: “Căn hộ này của chúng tôi là được đơn vị lấy giá thấp, các người không được nói cái giá này ra bên ngoài đâu đấy, như vậy thì khác gì chúng tôi lấy phúc lợi của đơn vị bán ra bên ngoài chứ.”
Vẻ mặt của Lâm Khê lập tức cực kỳ phức tạp.
Cô còn cảm thấy Nhạc Minh Tư có tiền tùy hứng, rõ ràng bọn họ mới là người tiêu tiền như nước.
Nhạc Minh Tư nhìn thì có vẻ tùy ý, nhưng trong lòng bà ấy lại rất rõ ràng bản thân mình đang làm gì.
Lương Triệu Thành nhìn thấy biểu tình của cô, cảm thấy hơi buồn cười, duỗi tay vỗ vai cô nói: “Cái giá mà chúng ta mua cũng hoàn toàn không tính là đắt, hiện tại người bên ngoài đều ra giá là hơn 10.000 đồng một mét vuông, một căn hộ lớn như này cũng phải một triệu.”
*Đơn vị tiền tệ trong truyện được tính theo đơn vị tiền tệ nước TQ
Bạn cần đăng nhập để bình luận